Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 163
Cập nhật lúc: 2025-07-30 11:01:16
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
Cập nhật lúc: 2025-07-30 11:01:16
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
Đêm hôm trời bỗng nhiên đổ mưa, mưa rơi còn lớn. Ở bên ngoài, Dư Lộ quen với việc sống nương tựa với Tôn Vân Hạo, dọc đường vội vàng nên cũng để ý gì nhiều, nhưng giờ về Tầm Phương viện, nửa đêm tiếng mưa rơi đánh thức, cô bỗng cảm thấy chút cô đơn phiền muộn.
Cô dậy, đốt đèn lên mặc xiêm y đến chỗ cửa ngăn.
Cửa sổ đóng chặt , tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài, cô vô ý thức bước đến. Đặt tay lên cửa sổ một lát, cô dùng sức định đẩy cửa sổ , nhưng chỉ đẩy một ít liền kẹt , thể đẩy tiếp .
Cô rõ lắm, đầu cầm ngọn đèn dầu chiếu lên cửa sổ mới phát hiện bên ngoài thêm một bức tường dựng cạnh cửa sổ phòng cô, cách tầm một nắm đấm, đủ chặn cánh cửa sổ .
Xem là Tiêu Duệ , để phòng ngừa cô chạy trốn nữa ?
Dư Lộ khỏi bật , bỗng nhiên cảm thấy quá may mắn. Làm chuyện đại nghịch bất đạo như mà cô vẫn thể đây , vẫn thể Dư chủ tử sủng ái, đây giống như là hào quang nữ chính .
Hay là, Tiêu Duệ thực sự thích cô ?
Bây giờ cho cô cho cô , cô cũng giống vị quận chúa nữa đúng ?
Cô đặt ngọn đèn qua một bên, leo lên chiếc
giường La Hán*. Vì là đầu mùa xuân nên khá lạnh, cô ôm lấy hai đầu gối, khỏi trầm tư một lát.
Thật Tiêu Duệ cũng , từng ý hại cô. Cô việc chạy trốn với nam nhân khác, chỉ nghiêm phạt cô, thậm chí giờ cô thật lòng thật , cũng ép cô chuyện lên giường nữa.
Nam nhân như , nếu cô cố gắng một chút, cũng thể trong lòng của ? Giống như Minh Nguyệt trong truyện, cùng trải qua một đời một kiếp một đôi , hạnh phúc đến trọn đời.
mà... như thì giống như đoạt hạnh phúc của khác ?
Còn ... đáng giá ?
Từng lời từng chữ Tiêu Duệ từng vang lên bên tai Dư Lộ. Dư Lộ chậm rãi lắc đầu, đáng. Tiêu Duệ là nam nhân bình thường ở thời cổ đại, thói hư tật của nam nhân thời đại , kiêu căng và tự phụ của nam nhân nơi chức cao.
Là một nữ nhân tư tưởng của hiện đại, trừ phi là nô tính phát tác, nếu cô đúng là thể đến với .
Cho nên, đáng.
là đối xử với cô thật, nhưng đó là chiếu theo thời đại . Đa thấy , nhưng đó cái mà cô mong .
Cô ...
Dư Lộ khỏi nghĩ tới Trần Chiêu. Lúc đầu cô giống như Trần Chiêu , nhưng bây giờ cô c.h.ế.t tâm . Cô hào quang nữ chính. Cả nam phụ mà cũng bán cô kỹ viện bẩn thỉu, ngay cả nữ phụ cô cũng bằng, nhiều lắm cũng chỉ là một con pháo hôi mà thôi.
Chẳng qua, Tiêu Duệ thả cô, sẽ đối phó với Trần Chiêu thế nào?
Tuy Trần Chiêu , nhưng lẽ đối xử như với cô cũng vì nguyên nhân, hơn nữa cuối cùng cũng thoát , hại đến, hy vọng Tiêu Duệ cũng thể buông tha cho Trần Chiêu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-163.html.]
Chỉ là cô thể xin dùm cũng thể hỏi thăm, nếu chỉ tăng độ xử lí của Tiêu Duệ với Trần Chiêu, chỉ sợ chính cô cũng hiểu lầm. Bây giờ Tiêu Duệ xử lí cô thật cũng vì cô quá trớn, nếu , với một nữ nhân nɠɵạı ŧìиɧ, Trần Chiêu thì coi như là gian phu, chỉ sợ cả hai đều kết cục .
Với , nào tự dưng , cô thực sự vì Trần Chiêu hận cô như .
Mưa lớn. Ở bãi tha ma vùng ngoại ô, hai thị vệ nâng một cái bọc chiếu xuống xe ngựa. Đội mưa mấy bước, hai quẳng cái bọc ngoài.
Một thị vệ vỗ tay một cái, xoay định , một thị vệ khác kéo , "Chúng chút ?"
Thị vệ dừng chân , "Sao ?"
Thị vệ bắt lời móc hai thỏi bạc từ trong l*иg n.g.ự.c , "Vương gia thưởng bạc để chúng an táng cho . Chúng tham bạc còn tính, nhưng chẳng lẽ ném ở đây thật?"
Nơi gần rừng núi hoang vắng, vứt ở đây là để dã thú nhai nát vụn .
Thị vệ để ý xua tay, "Người c.h.ế.t cũng c.h.ế.t , còn cái gì nữa. Được , trời đang mưa đấy, mau lên về mắc bệnh giờ."
Hắn dẫn đầu chạy , thị vệ bắt chuyện chút nhát gan, cũng dám đợi, về xe ngựa lẩm bẩm: "Xin , trách cũng đừng trách chúng nhé."
Xe ngựa lộc cộc xa. Mưa rơi quá lớn, chỉ một thoáng liền thấy tiếng gì nữa. Trong rừng cây , cái bọc giật giật, đó lăn hai vòng, hiện một mặc áo đen bên trong.
Xa xa bỗng truyền đến tiếng la: "A Chiêu, A Chiêu là ?"
Bóng đen mở miệng: "Là ." Tiếng tuy thấp nhưng tính là quá yếu ớt.
Trần Bì kích động lảo đảo chạy tới. Trời tối đen nên rõ, nhưng vẫn thể thấy khuôn mặt trắng bệch của Trần Chiêu, y như của c.h.ế.t .
"A Chiêu, A Chiều !" Hắn bỗng bật , cũng do miệng vết thương dính mưa nên quá đau là do vui quá mà .
Vân Mộng Hạ Vũ
A Chiêu...
Trần Chiêu lời , khuôn mặt tái nhợt chút m.á.u trong nháy mắt ngẩn ngơ, đó lắc đầu, "Đại ca, đừng , , sẽ chết, cũng sẽ chết."
", nhưng mà..." Tâm trạng Trần Bì thể bình tĩnh ngay .
Trần Chiêu thấp giọng : " mà chúng thể ở kinh thành nữa. cũng , ít nhất Vương gia cho c.h.ế.t chứ cho đuổi gϊếŧ . Đại ca, một nơi đáng để đến, cùng ."
Trần Bì gật đầu thật mạnh, giúp Trần Chiêu lên, khập khiễng .
Giọng họ từ xa truyền tới, "A Chiêu, trốn , bọn họ cho để đến nhặt xác ..." Cho nên lúc thấy cái chiếu di chuyển còn tưởng là xác c.h.ế.t vùng dậy.
"Đệ từng giúp hành hình."
"A Chiêu, gì với Vương gia ? Nếu ngài cũng gϊếŧ . Chúng theo Vương gia lâu như , một mực trung tâm, ... ..."
"Đại ca, đừng nữa, mệt mỏi."
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.