Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 170
Cập nhật lúc: 2025-07-31 16:54:44
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không khí trong phòng cũng chút quỷ dị. Minh Nguyệt lén ngẩng đầu Tiêu Duệ mấy , thấy mặt trầm ngâm, lông mày nhíu , hình như đang điều gì nhưng khó thể mở miệng, cảm giác như yên .
Tiêu Duệ đúng là chút yên.
Lời lên đến khóe miệng nhưng thốt nên lời . Hắn chợt thấy bực dọc, cảm giác đúng là nực , đập mạnh xuống bàn một cái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Minh Nguyệt sợ đến quỳ rạp xuống đất, "Vương, Vương gia..."
Đôi khi, chúng gì đó là cần nhờ dũng khí và xung động nhất thời, nếu chần chờ, dũng khí và xung động liền biến mất ngay. Tiêu Duệ phiền não khoát tay, "Đi ngoài! Đi ngoài!"
Minh Nguyệt nhanh chóng dậy chạy bên ngoài. Thấy Dư Lộ đang chuyện với Hương Lê ở hành lang, vành mắt nàng đỏ lên, chạy nhanh tới.
Dư Lộ Minh Nguyệt ôm chầm lấy, đó thấy tiếng nức nở bên tai. Đây là thế nào? Cô Hương Lê, Hương Lê vội che cho mấy tiểu nha trong sân thấy, cùng Dư Lộ kéo Minh Nguyệt sang căn phòng bên cạnh.
"Cô ?" Dư Lộ hỏi Minh Nguyệt. Thời gian Minh Nguyệt và Tiêu Duệ chung phòng cũng lâu, quần áo cũng chỉnh tề, giống như khinh bạc.
Hương Lê tỉ mỉ quan sát Minh Nguyệt từ xuống , đó lắc đầu với Dư Lộ.
Minh Nguyệt ngẩng đầu, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn nhăn nhăn, mặt mang theo vết nước mắt, hai mắt thì ướŧ áŧ như rót nước , "Dư chủ tử, sợ!"
Dư Lộ dùng sức vỗ vai nàng, an ủi: "Sợ cái gì, gì sợ hết, đừng sợ."
Minh Nguyệt vẫn còn . Sau khi lóc gần một khắc, nàng mới thở bình thường , "Hình như Vương gia hỏi chuyện gì, chỉ là tiện mở miệng, đợi lúc lâu vẫn hỏi , đó nổi giận với ."
"Ta , ngươi tự xưng mặt Dư chủ tử, chẳng lẽ mặt Vương gia và Vương phi ngươi cũng như ?" Thạch Lưu tới, lúc nàng như , khách khí dạy dỗ, đó đến mặt Dư Lộ oán trách: "Dư chủ tử, ngài đúng là quá sủng nàng , nàng kìa, quá trời cao đất rộng là gì luôn."
Minh Nguyệt giật , bên cạnh Hương Lê, Dư Lộ cũng chủ tử nàng vẫn phục vụ, vô cùng dễ chuyện, nên trong chốc lát phản ứng kịp. Giờ Thạch Lưu nhắc nhở, nàng vội vàng định quỳ xuống nhận sai với Dư Lộ.
Dư Lộ kéo nàng , "Được , , cô cũng vì dọa thôi mà, thường ngày cũng ." Vừa đầu trừng Thạch Lưu một cái, "Các ngươi cố gắng ở chung cho , thấy Minh Nguyệt sợ đến , cho phép ầm ĩ."
Lúc Thạch Lưu mới thấy nước mắt mặt Minh Nguyệt, nhếch mép gì.
Dư Lộ Tiêu Duệ định hỏi Minh Nguyệt cái gì, nhưng hẳn là về Lâm Thục. Sau khi trở về cô vẫn luôn an phận, đương nhiên sợ.
"Đừng sợ nữa. Nếu hỏi về thì cô cứ việc thẳng." Cô : "Nếu hỏi về Vương phi, cô tự quyết định, Vương gia kiểu rõ đúng sai, cô đừng tự dọa như ."
Minh Nguyệt hai mắt đẫm lệ Dư Lộ gật đầu.
Lúc Dư Lộ trở phòng chính, Tiêu Duệ . Hỏi hạ nhân, cũng ở trong sân. Xem là giải quyết chuyện Nhiễm Nhị cô nương , cần giả bệnh nữa. Bệnh khá hơn chút, một Vương gia tuổi quá trẻ như đương nhiên thể cứ ở nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-170.html.]
Không ở cũng , để cô dễ việc của hơn. Nhờ phúc của Tiêu Duệ, Tầm Phương viện bây giờ một phòng bếp nhỏ, cô học nấu ăn với Minh Nguyệt thì cũng quá khó.
Minh Nguyệt việc , bắt đầu nghĩ đến chuyện nữa, thấy Dư Lộ khá là vụng về, lãng phí nhiều nguyên liệu, còn tâm tư chê Dư Lộ với Thạch Lưu nữa.
Tiêu Duệ phủ liền gặp Tiêu Dật.
Tiêu Dật Thất ca bệnh thật lâu của gã sắc mặt hồng nhuận, dáng cao ngất, bước chân vững vàng, giống như bệnh chút nào, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Huynh đây giống như là bệnh chứ?" Gã oán trách: "Mất công phụ hoàng hỏi thăm, mẫu phi thì lo lắng, hóa chút chuyện cũng ? Huynh , thu mua Thái Y đúng ?"
Tiêu Duệ bước nhanh về phía , thèm gã, "Đệ tới chuyện gì?"
Tiêu Dật cũng quan tâm việc mặt lạnh, hỏi mới nhớ đến việc chính, vội vàng đuổi theo kéo Tiêu Duệ , "Thất ca, Thất ca, việc cần nhờ Thất tẩu, dẫn gặp Thất tẩu !"
Tiêu Duệ đẩy tay , thờ ơ hỏi: "Chuyện gì?"
Tiêu Dật thẳng: "Chính là chuyện về Minh Nguyệt. Đệ thấy ý với nàng , bằng đưa nàng cho ? Nàng , Thất tẩu đồng ý thì mới . Huynh dẫn , đồng thời giúp cho Thất tẩu một ít. Nha của tẩu cho cho , đều giống ?"
Có thể giống ? Đó là nha của Vương phi của , đưa cho em rể, còn thể thống gì?
Chẳng qua, bây giờ nha là của Tiểu Lộ Nhi . Hình như Tiểu Lộ Nhi còn chút tình cảm với nàng , chỉ sợ dễ đưa cho khác .
"Thất tẩu của ở nhà." Tiêu Duệ .
Tiêu Dật thăm dò: "Đệ chờ?"
Tiêu Duệ hừ một tiếng, "Nàng về nhà đẻ . Còn , nữ nhân trong phủ đủ nhiều , cũng đừng duỗi tay xa như nữa."
Tiêu Dật bất mãn, dậm chân : "Thất ca, thật phúc hậu! Đệ thể đưa cho một đại mỹ nhân, thể đưa cho một tiểu nha chứ? Cùng lắm thì dùng mười đổi với là chứ gì!"
"Nếu cảm thấy công bằng, thì mang Tạ thị ." Tiêu Duệ mặc kệ gã, một câu như sải bước , chớp mắt liền bóng .
Tiêu Dật con đường trống rỗng, tức giận giậm chân mấy cái với tùy tùng đằng : "Đi, đến phủ Định Quốc Công!"
Trong phủ Định Quốc Công, Lâm Thục về liền nhận sự hoan nghênh nhiệt liệt của cả phủ.
Bây giờ nàng là Vương phi . Khi phụ nàng gặp nàng, việc đầu tiên hành lễ với nàng mới . Chỉ là về nhà đẻ, gặp phụ mẫu và tổ mẫu, Lâm Thục thể coi là Vương phi . Nàng bái kiến Lâm lão phu nhân , hàn huyên cùng nữ quyến của Lâm gia một lát, đó đến chỗ Lâm phu nhân, ngay cả chi thứ hai, chi thứ ba của Lâm gia cũng đều tặng lễ, công tác đối ngoại vô cùng .
Đến chỗ Lâm phu nhân, Lâm phu nhân kéo tay nàng hỏi: "Thành Vương về, đối xử với con ? Nghe sủng ái một cái tiểu thϊếp, việc gì khiến con thoải mái ?"
Lâm Thục : "Nương yên tâm, Vương gia đối xử với con. Còn tiểu thϊếp , chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Con và Vương gia từng để trong lòng, nương đừng lo lắng."