Nếu bàn về trưởng và thứ, gã là do Huệ Phi sinh , Huệ Phi là Hoàng hậu, gã cũng coi như là thứ tử. Thế nhưng, giờ Hoàng gia hề để ý đến những thứ , nhưng bởi vì chuyện liên quan đến Minh Nguyệt nên Tiêu Dật mới thể đau lòng như .
Gã xong, nhảy bật cửa tựa như một cơn gió, nhưng chỉ một lát , gã chạy trở về, đỡ cửa : "Đệ chứ Thất ca, tiểu Thất tẩu, các cho mang gặp Minh Nguyệt chứ. Nàng đồng ý theo , các còn ngăn trở là ý gì hả?"
Tiêu Duệ Thôi Tiến Trung.
Dư Lộ qua nữa. Cô thật sự thấy tiếc cho Minh Nguyệt, chỉ xuống, cùng.
Bây giờ Tiêu Dật vẫn còn xây phủ xong, mà Minh Nguyệt thì thể theo cung , nhưng Minh Nguyệt quyết tâm, cho dù chỉ ở bên ngoài thì vẫn cùng Tiêu Dật.
Dư Lộ khuyên , đành để nàng .
Buổi trưa rối ren, Dư Lộ quên cả cơm trưa, nhưng giờ cô ăn gì cả.
Tiêu Duệ cũng chuyện . Hắn Dư Lộ, đúng là Dư Lộ như thế nào. Là để bụng là quan tâm việc Tiêu Dật nàng giống ai?
nếu để bụng, đó nàng cũng sẽ hỏi là thích con của nàng thích vì nàng giống một .
Thái độ của Dư Lộ khiến Tiêu Duệ cảm thấy hoảng sợ. Hắn luôn cảm thấy Dư Lộ đang giống như , trong lòng ngăn cách, cách xa , thậm chí là rời .
Hắn cảm thấy, vẫn nên thẳng thắn thành khẩn thì hơn.
"Tiểu Lộ Nhi." Hắn kêu nhẹ.
"Ừ?" Dư Lộ ngẩng đầu .
Tiêu Duệ thế nào, hơn nữa cũng sợ, nhỡ khi thừa nhận, Dư Lộ tức giận thì đây?
"Sao thế?" Dư Lộ khó hiểu, lúc cô vẫn còn đang suy nghĩ về Minh Nguyệt.
Tiêu Duệ quyết định nửa thật nửa giả, "Lời Tiêu Duệ lúc nãy... biểu tỷ Ngu Văn là con gái của cô , nàng... nàng lấy chồng xa ở Mông Cổ từ khi gia còn nhỏ."
"À." Dư Lộ gật đầu, chuyện cô .
Tiêu Duệ bất chấp, bắt đầu bịa đặt, "Lúc đầu , gia nhất kiến chung tình với ngươi, nhưng đó thì mới phát hiện ngươi giống biểu tỷ Ngu Văn. Cho nên... cho nên, một thời gian dài đó, gia đều cảm thấy tay với ngươi , thể viên phòng với ngươi."
Gia của lợi hại ghê, bắt đầu dối .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-191.html.]
Dư Lộ gật đầu, cho mặt mũi hỏi: "Sau đó thì ?"
Tiêu Duệ càng dối càng thuận miệng. Lúc , cảm thấy chột nữa, dáng vẻ nghiêm nghị : "Sau đó, gia phát hiện ngươi và nàng tuyệt giống . Nhất là khi ngươi mập lên, thì càng giống nữa, cho nên gia mới nổi lên chút suy nghĩ với ngươi. Ờm, chính là du͙© vọиɠ mà ngươi đó, cho nên ngươi đừng lời Tiêu Dật suy nghĩ lung tung."
Dư Lộ đột nhiên thấy nghẹn lòng, "Nghĩa là, khi mập lên, gia mới bắt đầu thích ?"
Tại cô ăn nhiều cho mập lên cơ chứ!
Tiêu Duệ tỉ mỉ nghĩ , : "Cũng . Gia thích ngay từ đầu , đó ngươi mập lên, gia càng thích hơn nữa." Nói xong, kéo Dư Lộ lòng, tay bắt đầu thành thật mò từ hông lên, "Tiểu Lộ Nhi, trưa nay ăn gì thế? Phải ăn nhiều , đầy đặn trông mới dễ ."
Dư Lộ: Cô càng ăn gì hết...
Tiêu Dật mang Minh Nguyệt về nhà riêng của , nhưng gã vẫn còn xây phủ bên ngoài, nếu chuyện quan trọng gì, buổi tối chắc chắn về cung.
Sắc trời gần tối, Tiêu Dật Minh Nguyệt đang giường giả bộ ngủ, cực kì nỡ. Gã đưa tay đẩy Minh Nguyệt, : "Được , đừng giả vờ ngủ nữa, lông mi ngươi vẫn luôn run run rẩy rẩy, coi gia là ngu hả?"
Minh Nguyệt càng run hơn, nhưng vẫn chịu mở mắt .
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Dật tức giận: "Ngươi thương như , gia cũng súc sinh, chẳng lẽ còn sàm sỡ ngươi ?"
Lúc Minh Nguyệt mới mở mắt , nhưng trong lòng vẫn thầm, ngươi mà súc sinh ? Dọc đường , ngươi cứ hỏi lên giường với Thành Vương bao nhiêu , thể hỏi như , súc sinh thì là gì?
Tiêu Dật Minh Nguyệt, vẫn vui mừng nở nụ . Gã biểu đạt sự nỡ của bản , "Thật hồi cung mà. Minh Nguyệt, gia nỡ bỏ ngươi."
Minh Nguyệt nháy nháy mắt, "À."
Tiêu Dật vui, "Minh Nguyệt, bây giờ ngươi là nữ nhân của gia, thái độ đó là gì đấy hả?"
Minh Nguyệt tính toán , gã thật vui lòng, dựa gã để nở mày nở mặt, nhưng khi theo về thật thì mới phát hiện rằng từ xuống , chỗ nào để nàng thích cả.
Nàng đột nhiên hỏi: "Gia, ngài thích điểm gì của nô tỳ?"
Thích Minh Nguyệt ở điểm gì? Tiêu Dật nhíu mày, dịu dàng, săn sóc, cũng xinh lắm, quan trọng nhất là thích gã, gã rốt cuộc thích Minh Nguyệt ở điểm nào chứ?
Suy nghĩ hồi lâu, gã thử dò xét: "Đại khái là... gia thích ngươi lạnh lùng với gia chăng?"
Thì là , thế thì thật quá.
Minh Nguyệt lập tức nhắm nghiền hai mắt, vô tình : "Gia, trời chiều , ngài nên trở về cung thôi."