Lời Lâm phu nhân trong mắt Lâm Thục chỉ là lời xạo. Một nữ nhân hạnh phúc mà cứ vẫn hạnh phúc. Một nữ nhân tìm một nam nhân phẩm hạnh , hành vi bẩn thỉu để chồng nhưng vẫn luôn miệng khen nam nhân quân tử như ngọc.
nàng , đó là nàng, là cha nàng!
Nàng khiến tức đến như , vẫn còn đang ở cữ nữa. Nàng đành cúi đầu, dáng vẻ như thành khẩn nhận sai.
Lâm phu nhân là nàng, hiểu con gái . Bà Lâm Thục căn bản lọt tai những lời của bà. Bà chút khó chịu, đầu : "Nếu con thích Minh Nguyệt như , cảm thấy Minh Nguyệt khiến con ghê tởm, vì con còn đưa nó cho Tiêu Duệ? Chẳng lẽ con hào phóng đến mức cả nam nhân của cũng cho ?"
Nhắc đến Tiêu Duệ, Lâm Thục gì . Nàng lạnh: "Hào phóng? Đương nhiên là hào phóng . Còn thành mà ba nữ nhân, còn yêu một trong đó đến c.h.ế.t sống , dù cắm sừng cũng tức giận nữa chứ. Nam nhân như thể xứng với giường của con. Dù thế giới chỉ còn mỗi là nam nhân thì con cũng thèm lên giường với !"
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm phu nhân tức đến nghẹn lời, gì.
"Minh Nguyệt thì khác, nàng vốn là con riêng, là thứ hạ đẳng nhất, chẳng nàng và Tiêu Duệ càng giống trời sinh một đôi hơn ." Lâm Thục tiếp tục : "Lúc con xuất giá, cha con đối xử tử tế với Minh Nguyệt, nên con đưa nàng cho Tiêu Duệ. Nếu nàng sinh con trai, đứa bé đó sẽ ôm đến chỗ con, chẳng lẽ con còn bạc đãi nàng ?"
Một đứa con riêng gia tộc thừa nhận, một đứa chỉ là con riêng của nha , nàng cho như là lắm , nhưng đồ Minh Nguyệt c.h.ế.t tiệt quý trọng chút nào cả!
Lâm phu nhân dám tin tưởng, "Con, con thật tính cùng Tiêu Duệ..."
Hai mắt Lâm Thục lộ vẻ chán ghét, : "Đương nhiên con định gì đó với , nhưng con trai trưởng do với nữ nhân khác sinh. Minh Nguyệt đúng, chuyện con , nàng thể , mà nàng , con sẽ bạc đãi nàng , coi như chấp nhận lời dặn dò của cha."
Lâm phu nhân hiểu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-197.html.]
"Con, con hòa ly* ngay cho ! Hòa ly về nhà, nương tìm mối hôn sự khác cho con. Tìm một sĩ tử hàn môn, dù cho và cha con chết, cũng nể mặt các của con cả đời! Sao con như cả đời chứ!" Lúc Lâm phu nhân quan tâm con gái đúng sai, bà chỉ khuyên con gái đầu.
*Hòa ly: ly hôn bình đẳng, khác với hưu thê là nhà trai bỏ nhà gái.
Lâm Thục lập tức lắc đầu, "Con ! Con hòa ly!"
Không hòa ly, nàng chính là Thành Vương phi, một Thành Vương phi cao cao tại thượng.
Hòa ly, nàng sẽ khác nhạo. Tái giá, cũng sẽ khác nhạo. Mà nếu lời nương tái giá cho một sĩ tử hàn môn thật, cả đời nàng thể ngóc đầu lên .
Lâm phu nhân tức nhịn : "Vậy con thế nào hả?"
Lâm Thục : "Minh Nguyệt nhờ , bên con còn Minh Hà, Minh Tâm, Minh Phương, thể nào con cũng lo đứa nhỏ để nuôi. Con đang ở phủ Thành Vương Vương phi của con, con và Tiêu Duệ là do thánh chỉ tứ hôn, cũng dám bỏ con!"
"Vương phi, con rối Vương phi ? Không nam nhân, con ruột, chỉ một con, còn giam trong một tiểu viện với bốn bức tường?" Lâm phu nhân gần như dập đầu cho con gái, "Thục Tỷ Nhi! Đây chuyện ngày một ngày hai, đây là chuyện cả đời đấy! Cả đời đều sống một cuộc sống như , con thể nhịn ? Đến khi con già , và cha con đều mất, Vương phủ cũng chủ nhân mới, con con ruột, lúc đó con thế nào? Con nghĩ đến ?"
Đương nhiên Lâm Thục nghĩ đến, hơn nữa còn nghĩ vô cùng rõ ràng.
"Nương, ngài cần lo lắng cho con. Có nam nhân thì chứ, nam nhân, lẽ nào con sống nổi nữa?" Lâm Thục kiêu ngạo, : "Cha con là Định Quốc Công. Em ruột của con là Thế tử của Định Quốc Công. Ông ngoại của con, các của con, thậm chí cả em họ, mỗi đều một chức quan nhỏ nhoi trong triều. Ngay cả con, con chính là Thành Vương phi, là Vương phi ngự tứ, còn ai dám chèn ép con nữa?"
"Còn về thừa kế Vương phủ , dù nó ruột thịt của con thì con gì sợ. Nó dám kính trọng cả là con ? Nếu nó dám, con sẽ ngự cáo tiến cung, vị trí thừa kế của nó chỉ sợ sẽ nhường !"
"Nương, nhà loại nhà thấp cổ bé họng gì. Con là con gái của Lâm gia. Thân phận của con cho con tư cách . Đã tư cách thì sống cho tôn nghiêm chút, con tự hạ thấp một đê tiện để gì?"