Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 199

Cập nhật lúc: 2025-07-31 16:56:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu lão là một nam nhân bình thường, cho lão năm ngàn lượng, lão sẽ ngay lập tức!

Tạ di nương kéo tay Đào di nương, "Ngươi nghĩ thế nào?"

Đào di nương dậy, vốn định , nhưng khi Tạ di nương thê thảm như , nghĩ nếu rời khỏi Vương phủ thật thì đừng đến tranh giành sủng ái, chỉ sợ cơ hội gặp mặt cũng .

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng động lòng trắc ẩn, nhỏ giọng : "Vương gia hi vọng chúng , chúng vẫn theo Vương gia thì hơn."

Tạ di nương sửng sốt, Đào di nương dẫn Hồng Châu nhanh rời .

"Chủ tử, thì chúng cũng thôi." Bạch Lộ khuyên nhủ: "Vương gia đến thế , nếu ngài Vương phủ thì cũng là hàng đêm trông một căn phòng trống, ý nghĩa gì chứ?"

Tạ di nương : " mà... nơi nào bằng Dư Lộ cơ chứ? Vương gia thể để ý nàng như , vì chướng mắt ? Bây giờ... bây giờ Vương gia còn vì nàng mà đuổi hết chúng ! Nàng tài đức gì khiến Vương gia thể đối xử như với nàng chứ?"

Bạch Lộ than thở: "Vận khí! Chủ tử, cạnh tranh điều với khác là vô dụng."

Tạ di nương ngẩng đầu nàng , "Ngươi , xin nàng , xin nàng ? Xin nàng với Vương gia đừng đuổi , xin nàng đừng ích kỉ như , đừng chiếm lấy Vương gia..."

Bạch Lộ lắc đầu, : "Chủ tử, nếu ngài là Dư chủ tử thì ngài sẽ thế nào?"

Đương, đương nhiên nàng đồng ý.

Tạ di nương suy nghĩ cẩn thận, cúi đầu che mặt nức nở.

Trở Tầm Phương viện, tâm trạng của Tiêu Duệ .

Lúc ăn cơm tối, Dư Lộ đang chờ để dùng cơm, thấy tịnh phòng lâu như mà vẫn , bèn xem, thì đang thừ trong đó.

Đây là chuyện gì ?

Dư Lộ tới, đặt tay lên vai , "Đang nghĩ gì thế?"

Tiêu Duệ đặt tay lên tay Dư Lộ, nhẹ giọng : "Nếu... nếu gia thích ngươi, một ngươi ở Tầm Phương viện , gặp gia, cũng rời khỏi Vương phủ, thậm chí cả đời cũng thể con, liệu ngươi cảm thấy nhàm chán ?"

Dư Lộ ngừng, quyết định thật, "Có."

Tiêu Duệ : "Vậy nếu như, gia cho ngươi ngân phiếu năm ngàn lượng, cho ngươi cầm thứ ở Tầm Phương viện, ngươi đồng ý rời ?"

Tiêu Duệ ý gì ?

Dư Lộ cầm tay , di chuyển đến mặt Tiêu Duệ, chậm rãi xuống đến khi ngang tầm mắt với , "Vậy xem gia còn thích . Nếu vẫn thích, dù cho cái gì cũng . Nếu thích, chỉ cần gia đồng ý cho , dù đưa cái gì thì cũng đồng ý."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-199.html.]

Tiêu Duệ cô, "Giống như ?"

Trước nàng trốn , khi đó chắc là nàng tuyệt thích ?

Giống như ? Đương nhiên là giống.

Dư Lộ lắc đầu, "Trước gia thích nên thể với chút gánh nặng nào. nếu giờ gia thích , tuy rời , nhưng lòng cũng giống như ." Cô bỗng nở nụ , "Chẳng qua, sẽ nhanh chóng quên gia, sống một cuộc sống mới."

"Ngươi đừng mơ!" Tiêu Duệ bỗng , kéo mạnh Dư Lộ lòng, "Ngươi đừng mơ. Cả đời , gia sẽ cho ngươi cơ hội chạy trốn."

Dư Lộ nhắm hai mắt , đột nhiên cảm thấy cũng chút lo lo mất. Cô nhẹ giọng : "Vậy xem gia . Nếu gia vẫn yêu thích như , sẽ nỡ rời ."

Nếu thích, dù nhưng lòng bay xa.

Tiêu Duệ lập tức : "Đương nhiên , gia sẽ vẫn luôn luôn thích ngươi."

Dư Lộ ôm hông , : "Được , ăn cơm thôi."

"Ừ." Tiêu Duệ gật đầu, ôm Dư Lộ tịnh phòng.

Vừa lúc Hương Lê và Thạch Lưu mang cơm tối đến, rõ ràng hai nha chút ngây . Chỉ là bản Dư Lộ thấy nhưng Tiêu Duệ ôm chặt, thái độ cũng kiên quyết, căn bản là cô phản kháng .

Đành cứ mặt dày như thế .

Dường như Tiêu Duệ trở nên vô cùng dịu dàng. Hắn ôm Dư Lộ ngoài, dù đến bên bàn cơm nhưng vẫn thả , cũng may tất cả hạ nhân ngoài. Tuy Dư Lộ cảm thấy tối lạ nhưng cô cũng thích phần dịu dàng nên mặc kệ .

Kinh thành nóng lên nhưng ngoài biên quan xa xôi, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm vẫn lớn. Một đại hán một chân khập khiễng xách một bầu rượu và cầm theo một con gà , leo lên một sườn núi thật cao, bên cạnh một khác hình nhỏ hơn chút.

"Này, ăn gà, uống rượu!" Trần Bì .

Trần Chiêu đầu , đầu con đường phía xa xa, "Nói với bao , chân tiện, đừng lên chỗ ." Cúi đầu con gà nguyên vẹn trong tay, : "Huynh trộm đồ ở nhà bếp?"

Trần Bì khì, : "Không , chỉ chút khập khiễng khi thôi mà, cũng , coi như đang rèn luyện . Đệ bụng , tròn vo cả ."

Cũng , một luyện võ giỏi, bất ngờ thương ở chân, giờ chỉ thể đầu bếp ở nhà bếp, thường thường trộm ăn, luyện võ, tròn lên mới lạ.

Trần Chiêu nhắc , rút nút gỗ , nốc một hớp rượu lớn.

Trần Bì thì cắn cái đùi gà, cũng về phía xa giống Trần Chiêu, "Có thời gian liền suốt ngày đây để gì thế?"

Trần Chiêu thản nhiên : "Nhìn nơi cuối cùng cũng trở về."

Loading...