Nói thật, trong truyện  kết cục của Lâm Thục bi thảm nhưng  từng nhắc đến việc nàng   ý gϊếŧ . Chỉ là   nàng    ý đó mà là do tác giả  . Đợi cô thực sự xuyên đến, đây   một cuốn truyện nữa, nó biến thành một thế giới chân thật, mỗi  đều  sự sống và  mặt sáng, mặt tối riêng của bản .
Cho nên Lâm Thục  nhịn   mạng của cô.
Cũng may, đó chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.
Tiêu Duệ lo lắng  cô, nắm tay cô thật chặt, "Ngươi   chứ? Đang nghĩ gì thế?"
Dư Lộ lắc đầu,   gì.
Tiêu Duệ trầm mặc một lát  mới thấp giọng : "Đừng sợ,  gia ở đây."
Dư Lộ gật đầu, đưa tay ôm chặt hông .  ,   ở đây,   ở, Huệ Phi thả  ,  hẳn ở, Lâm Thục  dám  gì  thật.
"Vừa nãy Lâm Thục  những lời  để gϊếŧ  ?"  Tiêu Duệ  thể thời thời khắc khắc ở bên  cô, suy cho cùng thì cô vẫn còn cần biện pháp để tự vệ.
Đáy mắt Tiêu Duệ lập tức hiện lên tia tàn nhẫn, nhưng lập tức  xuất hiện sự giãy dụa.
Hắn  thể gϊếŧ Lâm Thục, nhưng nếu Lâm Thục c.h.ế.t ,   ai sẽ thành Vương phi mới. Thân phận  như , đương nhiên   khả năng cưới con gái   phận  hiển hách, nhưng nếu cưới con gái hào môn thì   thể vắng vẻ nàng .
Hơn nữa,  cũng   khiến một nữ nhân khác phí hoài thanh xuân.
Thế nhưng...
"Ngươi yên tâm, nàng   dám. Nếu nàng  dám thật,  khi nàng   tay, gia sẽ lấy mạng nàng  !" Hắn tàn nhẫn .
 ở trong lòng thì    suy tính khác. Mẫu phi  Tiêu Văn và Tiêu Dật, phụ hoàng thì  tám con trai  trưởng thành, thêm  thì  nhiều, mà thiếu  thì cũng  ít.
 nếu  thật thì  sẽ  còn là Vương gia nữa.
Đã    phận Vương gia, mặc kệ  đến chỗ nào, lời   sẽ    nể mặt nữa. Hơn nữa nếu   Vương gia,    cái gì giờ,  buôn bán ?  nếu  buôn bán thì cũng cần  chọn một  để   theo, nhưng  chọn  nào đây?
Hắn cũng  , cuối cùng rốt cuộc là ai  thể leo lên chiếc ghế .
Nếu chọn sai  thì chỉ sợ  mất   phận Vương gia như  sẽ  gϊếŧ đầu tiên.
Tiêu Duệ nhắm hai mắt,  gạch bỏ con đường .
Khi Tiêu Dật tiến , Minh Nguyệt đang  may vá. Nàng may một chiếc trường bào màu xanh da trời để  áo ngoài cho Tiêu Dật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-207.html.]
Tiêu Dật đến gần,   liền lộ  một nụ  dịu dàng, đưa tay sờ bàn tay mềm mại của Minh Nguyệt một cái  mới : "Nghỉ ngơi , đừng  nữa. Vết thương của ngươi còn    , chờ ngươi  lên    tiếp."
"Trời sắp nóng ,   ngươi     cho ngươi cái áo ngoài ? Giờ   thì ngươi   ?" Minh Nguyệt   gã, giọng bình bình  sợ hãi  dịu dàng.
"Muốn chứ!  ngươi  cần  chịu mệt như , gia  gấp." Tiêu Dật  xuống sát cạnh Minh Nguyệt, đưa tay cẩn thận ôm eo Minh Nguyệt.  vì vết thương của Minh Nguyệt  ở bụng, xuống chút nữa là nơi  hổ nên gã đành  dịch lên .
 nếu  lên,  chọn đúng vị trí thì cũng sẽ   hổ. Gã cảm thấy tay  chạm  thứ gì đó mềm mềm, còn  kịp thưởng thức, mu bàn tay   đ.â.m một châm.
"Ối!" Gã lập tức rụt tay .
Minh Nguyệt đang  thương, lúc miễn cưỡng  thì    thoải mái,  xoay  thì càng phiền hơn, nàng liền vẫn giữ nguyên tư thế, "Đừng  loạn, kim   mắt  đấy."
Tiêu Dật  dậy  xuống chỗ đối diện Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt tiếp tục cúi đầu thêu thùa, thật sự hờ hững với gã.
Tiêu Dật  khỏi hối hận,   đây gã   như thế chứ. Vốn tưởng nha đầu Minh Nguyệt  thông minh lanh lợi, ai dè đầu  cơ bắp. Gã chỉ tùy tiện  một câu thôi, nàng   chỉ nhớ kỹ mà còn nghiêm túc  theo nữa.
Gã  chằm chằm Minh Nguyệt một hồi, : "Minh Nguyệt, ngươi thích gia ?"
Minh Nguyệt cúi đầu, lạnh nhạt : "Thích."
Có  nào thích như  chứ? Lạnh như băng, nữ nhân nhà ai thích nam nhân của  như thế? Tiêu Dật  khỏi cau mày, "Minh Nguyệt, gia đang nghiêm túc  chuyện với ngươi đấy."
Minh Nguyệt cúi đầu, : "Thì  đang  đây."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Gia sắp thành  ,  giữa tháng bảy." Tiêu Dật bỗng .
Minh Nguyệt cúi đầu ồ một tiếng.
Tiêu Dật bỗng thấy tức giận, cầm xiêm y trong tay Minh Nguyệt ném sang một bên, nâng mặt Minh Nguyệt lên   nữa: "Gia sắp thành  ,  giữa tháng bảy, ngươi... ngươi tin gia  thể đối xử  với ngươi ? Không thích  khác, chỉ thích ngươi, chỉ đối xử  với ngươi, ngươi tin ?"
Không tin! Cho đến bây giờ  từng tin qua!
Minh Nguyệt gật đầu, vẫn là hai chữ bình thản, "Tin chứ."
Đây là tin ? Có dáng vẻ tin tưởng thế  ?! Tiêu Dật    nàng đánh bại, nhẹ nhàng chạm  vết thương của nàng, "Lúc  thì lành ?"
Minh Nguyệt : "Đại phu , đầu tháng  là  ."
Tốt lắm, đến lúc đó gia   xem, lúc gia  ngươi ngươi còn  thể bình tĩnh như thế   ! A,  đúng, gia   xem, chờ lên giường  ngươi còn  thể bình tĩnh  !