Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 210
Cập nhật lúc: 2025-07-31 22:01:15
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thừa dịp Tiêu Duệ trở , Dư Lộ gặp Phúc Quất và Tào thị Kiều thị.
Phúc Quất và Tào thị đánh cho Dư Lộ xem. Một thuận tay nhặt cành cây, một khác thì dùng những đồ đạc ở trong phòng, từ cái ghế nhỏ, cái bàn đến nhuyễn tháp. Đây đều là những dụng cụ từ gỗ , nhẹ như đồ dùng ở hiện đại, nặng đến mức chắc chắn một nữ tính bình thường thể nâng nổi.
Tào thị tuy chỉ là một phụ nữ trung niên bình thường nhưng nhấc những thứ lên vô cùng dễ dàng, càng về Phúc Quất càng địch , cuối cùng Tào thị xách Phúc Quất lên như xách gà con ném ngoài.
Công phu của hai , sức lực cũng lớn, nếu ngoài chuyện gì thật thì đúng là cần sợ.
Hai lui sang một bên, Kiều thị tiến đến. Nhìn bà trẻ hơn Tào thị một chút, trông trắng nõn thanh tú, còn chút yếu ớt.
Dư Lộ đoán năng lực của bà là gì.
Bà với Dư Lộ, chút ngượng ngùng : "So thì nô tỳ kém hai họ, nô tỳ võ nghệ, chẳng qua... nô tỳ cũng sợ hai . Cho dù đối mặt với cả hai thì nô tỳ vẫn sợ chút nào."
Thật kỳ lạ, một võ nghệ như bà mà sợ hai họ?
Dư Lộ kêu Phúc Quất tiến lên, hai với vẻ đầy hứng thú.
Tuổi Phúc Quất còn trẻ, tính cũng chút hiếu thắng. Nàng và Tào thị Kiều thị đều quen , Kiều thị võ nghệ mà dám như thế, nàng liền thấy chút bất bình. Bây giờ cơ hội, nàng chăm chăm Kiều thị, tìm đúng cơ hội để tay, một kích tất trúng, khóa Kiều thị .
Kiều thị yên mặc nàng khóa , ngay cả giãy dụa cũng . Ngay lúc Phúc Quất đắc ý đầu tranh công với Dư Lộ, Kiều thị tay nhanh, chỉ cầm khăn tay chụp lên mũi của Phúc Quất một cái, Phúc Quất lập tức ngã xuống.
Thuốc mê!
Dư Lộ lập tức bật dậy. Bà Kiều thị , lúc đặc thù như bà thì mới hiệu quả.
"Dư chủ tử, ngài đừng lo lắng, chỉ cần cho nàng uống hai chén nước lạnh thì sẽ chuyện gì . Nếu quản thì chỉ cần một khắc là ." Kiều thị ngượng ngùng , : "Còn một nữa, Dư chủ tử ngài đừng nóng vội."
Đây là đang Tào thị . Sắc mặt Tào thị lập tức trịnh trọng hơn, trường hợp của Phúc Quất ví dụ, lúc bà dùng tay mà dùng chân. Sức bà lớn, bà gạt chân liền khiến Kiều thị vấp ngã. Tiếng ngã "bịch" xuống đất, Dư Lộ chỉ thôi cũng thấy đau.
lúc Kiều thị ngã xuống, bà bỗng nhiên ôm lấy chân của Tào thị, đến khi ngã hẳn xuống, thể Tào thị cũng lệch sang một bên ngã bịch xuống đất.
là, một chút thua thiệt cũng ăn.
Kiều thị đẩy Tào thị đang đè đùi bà , chậm rãi dậy phủi bụi , đó lên giang hai tay với Dư Lộ để Dư Lộ thấy ngân châm trong tay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà cứu Phúc Quất Tào thị tỉnh ngay mà móc khăn tay trong n.g.ự.c , lấy thêm cái bình ngọc nhỏ, đặt mặt Dư Lộ giải thích từng cái một.
"Chiếc khăn tay tẩm thuốc, chỉ cần đặt lên mũi là sẽ ngã xuống ngay. Còn ngân châm , nó cũng ngâm qua nước thuốc, cái còn mạnh hơn, nếu thuốc giải thì đ.â.m cần ít nhất nửa tiếng mới tỉnh . Trong bình ngọc nhỏ là thuốc mê sắc vị, đổ trong nước hoặc trong thức ăn, ăn sẽ lập tức bất tỉnh."
Nhanh chóng như , quả là quá cao cấp!
Lo khỏi họa, Dư Lộ lập tức hỏi: "Có thể chuẩn cho mỗi cái một phần ?" Tuy thể dùng tới nhưng Dư Lộ vẫn để mang trong , vì cô thấy nó lợi hại sợ tình huống bất ngờ.
Nếu cô sớm thuốc mê lợi hại như , chiếc thuyền đến Dương Châu , cô chỉ cần cho Trần Chiêu uống nước bỏ thêm chút thuốc là xong, cần gì tự thương nhảy sông chứ. Giờ vết sẹo mu bàn tay cô vẫn còn, dù dùng thuốc mỡ bôi sẹo thượng hạng của Tiêu Duệ thì cũng ích gì.
Nhớ tới Trần Chiêu, Dư Lộ bỗng dưng nhớ lời Tiêu Văn . Nàng Trần Chiêu chết.
Một như , một mặc dù ý đối với cô nhưng vẫn nhẹ , cuối cùng cũng chân chính xúc phạm đến cô, c.h.ế.t trẻ như .
Dư Lộ trách Tiêu Duệ , đành thở dài một . Nói cho cùng, cô nên trở .
Không hứng thú, khi Kiều thị đồng ý đưa cho Dư Lộ, Dư Lộ bảo bà Phúc Quất và Tào thị tỉnh dậy cho mấy lui xuống.
Lúc Tiêu Duệ trở về thì nửa xế chiều. Việc đàm luận với Vu Quốc Đống xác định hơn nửa.
Chuyện khiến bận việc mấy ngày nay, vẫn luôn gạt Dư Lộ, cũng vì sợ cuối cùng chuyện thành Dư Lộ mừng hụt. Bây giờ bên Vu Quốc Đống vấn đề gì, lát nữa chỉ cần một câu với Nhị ca, suy nghĩ cách chuyển tin đến chỗ phụ hoàng là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-210.html.]
Cho nên trở về với nụ môi.
Dư Lộ đang bôi thuốc cho vết thương ở đầu gối. Ngày ở trong cung cô xước ở đầu gối, lúc phát hiện thì nó chảy khá nhiều máu. Giờ cũng mấy ngày nhưng vì khí trời vì cái gì mà nó vẫn lên.
Chẳng qua may là nó đau lắm, vì sợ Tiêu Duệ phát hiện nên cô thường bôi thuốc ban ngày, lúc Dư Lộ đau đến nhe răng trợn mắt. Bây giờ cô thèm để ý, gọi Thạch Lưu xức thuốc ăn dâu tây.
Tuy dâu tây nhỏ nhưng cũng ngọt. Dư Lộ ăn một cái, đó đút cho Thạch Lưu một cái, hai ăn vui vẻ nên phát hiện Tiêu Duệ cửa.
Cho đến khi Tiêu Duệ đến đoạt lấy thuốc trong tay Thạch Lưu, chằm chằm vết thương còn vài tia m.á.u đầu gối Dư Lộ, vô cùng tức giận hỏi Thạch Lưu: "Chuyện gì thế ? Sao Dư chủ tử của ngươi thương?"
Thạch Lưu hoảng sợ, ngã xuống đất.
Dư Lộ vội : "Là ngày đó, ngày đó ở trong cung cẩn thận nên thương, , nó cũng sắp hết ."
Tay Tiêu Duệ cứng đờ. Hắn ngẩng đầu Dư Lộ, trong mắt mang theo áy náy và thương tiếc.
Dư Lộ ánh mắt của , ngẩn .
"Thạch Lưu, ngươi xuống ." Cô kêu Thạch Lưu lui xuống . Sau khi Thạch Lưu rời khỏi, cô bất chấp vết thương chân, giơ tay ổm cổ Tiêu Duệ đu lên.
"Cẩn thận! Cẩn thận!" Tiêu Duệ kêu lên, hoảng sợ vươn tay .
Dư Lộ hì hì, nhấc m.ô.n.g khỏi ghế, cả leo Tiêu Duệ, áp đầu lên vai , dán lỗ tai : "Ta cẩn thận thật mà, nương nương phạt . Thật ngày nương nương đối xử với lắm."
Nếu liên quan đến mẫu phi thì nàng gạt nhiều ngày như gì?
Tiêu Duệ chút đau lòng, nghĩ đến kết quả thương lượng với Vu Quốc Đống thì mới khá hơn chút. Hắn ôm Dư Lộ phòng trong, đặt lên giường, đè Dư Lộ để cô nhúc nhích vết thương của cô.
"Vẫn luôn bôi thuốc hả?" Cũng mấy ngày mà vẫn hết, theo lý thì vết thương kiểu kết vảy chứ.
Dư Lộ cũng , quan tâm : "Không , vết thương nhỏ, chắc do khí trời thôi, mấy ngày nữa là mà, cần gấp như , cũng đau."
Tiêu Duệ nhíu mày , "Ai đưa thuốc cho ngươi? Có dùng sai ."
"Không , bôi bằng thuốc mỡ, cũng bệnh gì khác, dùng sai thuốc ." Dư Lộ , đưa tay kéo Tiêu Duệ dậy, "Được , mà. , lúc nãy ngươi gọi Tôn Vân Hạo qua để gì ?"
Tiêu Duệ nghĩ ngày mai lấy thuốc chỗ Thái Y Viện, tạm thời lướt qua vấn đề , với Dư Lộ về Tôn Vân Hạo, "Đứa bé giỏi văn giỏi võ, gia gọi để hỏi con đường nó . Dù tuổi của nó cũng lúc, sớm xác định chút thì mới lợi cho nó về ."
Thì là vì , dạy con từ thuở còn thơ, Dư Lộ hỏi: "Vậy nó chọn gì?"
Tiêu Duệ : "Chọn văn, con đường khoa cử, ở nhà theo học hai năm , đó đưa nó thư viện học."
Nghĩ đến cuộc trò chuyện với Tôn Vân Hạo ở thư phòng, Tiêu Duệ cảm thấy đây Dư Lộ giúp sai . Tuy giờ nó còn nhỏ nhưng lẽ vì nhỏ nên thấy lớn, thông minh, lòng tiến tới, còn nặng tình nghĩa. Dư Lộ ân với một như , nếu cần gì, Tôn Vân Hạo khả năng giúp.
"Cảm ơn gia!" Dư Lộ nhào tới ôm hông của Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ , cúi đầu cô, "Muốn cảm ơn gia thật?"
Dư Lộ vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Tiêu Duệ hỏi: "Vậy cảm ơn thế nào?"
Dư Lộ chôn mặt lòng Tiêu Duệ, chút ngượng ngùng : "Gia cảm ơn thế nào thì cảm ơn thế ." Ngoại trừ Tôn Vân Hạo, còn Phúc Quất và Tào thị Kiều thị, Tiêu Duệ đối với cô như , cô theo Tiêu Duệ cũng gì .
Tiêu Duệ vỗ nhẹ tóc của cô, : "Trước nhớ kỹ , còn một việc ngươi cũng cảm ơn gia nữa."
Còn một việc? Dư Lộ ngẩng đầu, "Việc gì?"