Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 216
Cập nhật lúc: 2025-07-31 22:01:32
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sủng thϊếp diệt thê...
Công chúa Ngu Văn xong liền trầm mặc.
Trần Chiêu chờ một lát, đầy rèm xe ngựa, thấp giọng : "Mạt tướng vượt quá."
Lúc công chúa Ngu Văn đáp nhanh, "Không . Chuyện như thế khi truyền tới truyền lui dễ biến chất. Ngươi cũng chỉ mà thôi, trách ngươi."
Trần Chiêu : "Đa tạ công chúa."
khi đầu, trong lòng suy nghĩ, bộ dạng của Dư Lộ giống bộ dạng của công chúa Ngu Văn, như thể chứng minh, Thành Vương chỉ coi Dư Lộ như một thế , thể thích là công chúa Ngu Văn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vậy công chúa Ngu Văn thì ?
Theo thì lúc công chúa Ngu Văn cũng chỉ tầm hai mươi hai tuổi, nàng gả đến Mông Cổ sáu năm, lúc xuất giá thì tầm mười lăm mười sáu tuổi, khi đó Thành Vương mới tầm mười tuổi...
Hẳn tình cảm của công chúa Ngu Văn dành cho Thành Vương chỉ là tình chị em.
Ngày hôm Lâm phu nhân đến ngay biệt viện của Cửu Hoàng tử, bởi vì nếu đến lúc sáng sớm thì Cửu Hoàng tử nhà. Mấy hạ nhân đều vị Minh Nguyệt cô nương sủng ái, tới là Định Quốc Công phu nhân nên cũng dám thờ ơ, nhanh liền truyền tin đến chỗ Minh Nguyệt.
Lâm phu nhân tới, Minh Nguyệt chỉ do dự liền đồng ý gặp bà.
khi thấy Lâm phu nhân đỏ mắt cầm khăn bước , lúc lên thì thấy nước mắt bà ào ào rơi xuống, Minh Nguyệt sửng sốt, đây là ?
"Phu nhân..." Nàng sững sờ dậy, mời Lâm phu nhân xuống, "Ngài vẫn mạnh khỏe chứ?" Nàng nha ở Lâm gia nhiều năm, lúc thấy Lâm phu nhân, tự nhiên vẫn cung kính như thế, "Ngài sinh đúng , là tiểu thiếu gia tiểu tiểu thư thế, hết thảy vẫn chứ?"
Lâm phu nhân Minh Nguyệt, nghẹn ngào : "Là bé gái."
Nói xong, bà đưa tay kéo tay Minh Nguyệt, "Là tiểu ."
Minh Nguyệt ngẩn , vội buông tay Lâm phu nhân , lui về một bước, "Phu nhân ngài đang gì thế, nô... , , hiểu."
Lâm phu nhân cầm khăn tay lau mắt, hình như càng thương cảm hơn, "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, đứa nhỏ khổ của ! Là... là cha con đúng, là đúng, là Lâm gia đúng. Chúng ... chúng đều với con !"
Lâm phu nhân đang ý gì , đây là... đây là nhận nàng?
Minh Nguyệt lắc đầu, nàng dám tin.
"Nếu phu nhân chuyện gì thì mời ngài trở về ." Nàng , Lâm phu nhân, "Ta phu nhân ý gì, cũng phu nhân đang cái gì, hiểu một câu nào cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-216.html.]
"Minh Nguyệt, con tha thứ cho chúng ?" Lâm phu nhân hỏi.
Minh Nguyệt lên tiếng.
Từ khi sự thật, nàng vô cùng hận, hận Lâm phu nhân mà là hận Định Quốc Công và Lâm Thục. Hận cha như Định Quốc Công, mang nàng đến với cuộc đời nhưng đối xử với nàng, đối xử với nàng như . Cũng hận Lâm Thục, rõ nàng là chị mà vẫn ám hại nàng như .
Dù chị, nàng vẫn trung thành hầu hạ nàng nhiều năm, Lâm Thục rõ nàng thϊếp nhưng vẫn thế với nàng.
Nàng là chị của Lâm Thục, vốn cũng nên Lâm gia cô nương, đeo vàng đeo bạc, gả cho lang quân như ý Chính thê. nàng chỉ thể nha . Nha thì nha thôi, nàng gì bất mãn, nhưng vì Lâm Thục ngay cả nha cũng cho nàng , bắt nàng thϊếp cho nam nhân cơ chứ?
Người cha nhẫn tâm như , em gái m.á.u lạnh như thế, nàng nhận .
Giọng Minh Nguyệt lạnh xuống, "Lâm phu nhân, mời ngài trở về . Ta chỉ là một cái thϊếp của Cửu Hoàng tử mà thôi, còn ngài là Định Quốc Công phu nhân, chúng lén lút gặp mặt như , nếu truyền ngoài, chỉ sợ sẽ gây tổn hại đến danh tiếng của ngài mất."
Lâm phu nhân nghĩ tới thái độ của Minh Nguyệt cứng rắn như . Bà là một nhịn. Những năm ở phủ Định Quốc Công, chị em dâu và chồng đều thích bà, vẫn luôn gây sự với bà, khi đó hoặc là bà nhẫn nhịn, hoặc là bà tìm cách khiến khác nhịn.
Lúc , thấy thái độ của Minh Nguyệt cứng rắn như , nghĩ đến chuyện của con gái Lâm Thục, bà đành tạm thời nhịn chút khó chịu xuống.
Bà : "Con nhận , thể hiểu. Nếu là con, cũng... Mà thôi, nhắc cũng , chỉ là Minh Nguyệt , hôm nay nếu tới, chỉ cho con chuyện . Con thể... cho chút thời gian để với con ?"
Nói chuyện về nàng ?
Vành mắt của Minh Nguyệt đột nhiên đỏ lên, cũng , khi đó nàng còn nhỏ, nhiều việc đều thể nhớ rõ. Qua nhiều năm như , dáng dấp của nàng thế nàng nàng cũng quên mất . Việc là thế nào, chuyện giữa và Định Quốc Công, nàng thực sự .
Nàng kêu nha bên ngoài dâng lên. Sau khi dâng , nàng xuống chiếc ghế cạnh Lâm phu nhân, thản nhiên : "Nếu phu nhân chuyện năm đó thì ."
Lâm phu nhân lau nước mắt, dường như đang cố gắng nhớ , : "Thật năm đó Quốc Công gia mang con về, cũng suy nghĩ nhiều. Chỉ là đó con lớn lên một năm một năm, con thường xuyên theo Thục Tỷ Nhi, gặp con ngày càng nhiều, lúc mới phát hiện mặt mày của con chút giống như Quốc Công gia."
"Chỉ là chuyện xảy lâu , bằng chứng, tin đồn, ngay cả Quốc Công gia cũng đối xử với bốn nha của Thục Tỷ Nhi bình đẳng, cũng suy nghĩ đến phương diện khác. Nếu hôm qua Thành Vương phủ, Thục Tỷ Nhi hai câu, khi trở về hỏi ngay Quốc Công gia thì thật , thì con..."
"Thì con là trưởng nữ của Lâm gia!"
Trưởng nữ của Lâm gia! Mấy chữ giống như cây búa tạ rơi xuống lòng Minh Nguyệt, một búa nối tiếp một búa, khiến nàng thua ngay trong chớp mắt.
Nàng xoa mắt, tận lực giữ cho giọng bình tĩnh, "Lâm phu nhân vẫn thật ? Thành Vương phi cũng chuyện , ngài thể chứ?"
Lâm phu nhân kích động dậy.
"Ta thật đấy! Nếu thì con thể ở đây !" Bà Minh Nguyệt, vẻ như hiền con ngoan, "Đời chỉ hai đứa con là Thục Tỷ Nhi và Nguyên Ca Nhi, Quốc Công gia thϊếp thất khác, luôn ước gì thêm mấy đứa con để bạn với và Thục Tỷ Nhi, Nguyên Ca Nhi, vẫn luôn thả con mắt mà nhận cơ chứ!"
Minh Nguyệt rũ mắt xuống.