Lúc Tiêu Duệ Tầm Phương viện thì sắc mặt vẫn còn âm trầm.
Bởi vì chuyện công chúa Ngu Văn trở về nên tâm trạng của Dư Lộ cũng lắm, nhưng chỉ mới hơn nửa ngày, cô nghĩ đến lời Tiêu Duệ , nghĩ đến thái độ của Tiêu Duệ trong thời gian với , âm thầm lên kế hoạch cô, cũng để ý đến chuyện như lúc đầu nữa.
Thật chỉ cần nghĩ kĩ một chút, lúc công chúa Ngu Văn xuất giá thì là một tiểu thiếu nữ, nhưng khi Tiêu Duệ vẫn còn nhỏ, chỉ sợ cảm tình của dành cho công chúa Ngu Văn thực sự giống như lời , chỉ là ỷ , chỉ là tưởng như thích .
Mỗi đều một quá khứ riêng, cô cũng , lúc đầu cô còn động lòng với Trần Chiêu . Trên chiếc thuyền đến Dương Châu, cô vẫn còn hy vọng rằng Trần Chiêu sẽ đối xử với cô thật , hai họ thể vẫn ở chung với .
Lại , hành động của cô còn quá đáng hơn cả Tiêu Duệ nữa, nên cô tư cách vui.
Dư Lộ tự điều chỉnh tâm trạng , thấy Tiêu Duệ vui, bèn dậy nghênh đón, "Sao thế? Có chuyện gì hả?"
Tiêu Duệ lắc đầu, nhận khăn tay lau mồ hôi trán.
Dư Lộ kêu hạ nhân đưa nước, phòng trong lấy y phục cho Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ vội vàng tiến . Hắn sợ nóng, chỉ trán mồ hôi mà cả cũng tản đầy nhiệt khí, Hắn dùng một tay ôm lấy Dư Lộ từ phía , Dư Lộ lập tức cảm thấy lưng như đang dán lên cái lò lửa.
Cô dừng một lát, nhét y phục tủ đồ xoay ôm lấy hông Tiêu Duệ. Cô áp mặt l*иg n.g.ự.c Tiêu Duệ, nhỏ giọng : "Nếu chuyện gì, ngại thì cứ cho chút."
Vân Mộng Hạ Vũ
Ôm ngực, ôm thật chặt, xúc cảm như nhắc nhở , Dư Lộ vẫn đang còn ở đây thật. Vẫn còn ở cạnh , bên , đồng thời cũng nữa.
"Chỉ là mơ thôi." Tiêu Duệ khó thể mở miệng rằng vui là vì lời của Tiêu Dật khiến nhớ tới chuyện cũ, sợ chuyện cũ xảy , "Mơ rằng thấy ngươi, dù thế nào cũng tìm ngươi, gia sợ đến cả đổ đầy mồ hôi lạnh."
Dư Lộ nhịn ôm chặt hông của Tiêu Duệ, nũng : "Sao chứ, sẽ rời biến mất . Ta vẫn sẽ cùng , ỷ , cả cuộc đời đuổi thì cũng sẽ ."
Tiêu Duệ đột nhiên cảm thấy cảm động, ôm nữ nhân nhỏ lòng, cảm thấy vô cùng an tâm. Nữ nhân đang hứa hẹn với , hứa cả đời sẽ luôn bên cạnh .
Hắn cúi đầu "ừ" một tiếng, cũng thêm điều gì nữa.
Bởi vì sợ, sợ nếu tiếp thì Dư Lộ sẽ sự bất thường trong giọng .
Bên ngoài chợt vang lên tiếng "bịch", kinh động đến hai đang im lặng ôm . Tiêu Duệ đầu thì thấy Hương Lê đang kinh hoảng thùng gỗ đất, đó dám ngẩng đầu lên mà là lập tức quỳ xuống.
"Nô, nô tỳ sai, xin chủ tử trách phạt." Giọng nàng gấp, hiển nhiên là giật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-220.html.]
Hai mắt Tiêu Duệ híp , nha thực sự thể lưu nữa.
Còn Dư Lộ thì đành lòng. Việc cô chạy trốn khiến hạ nhân trong Tầm Phương viện chịu ít khổ. Khi về , dù ít dù nhiều, cô đều chút cảm giác áy náy với những . Cô kéo tay Tiêu Duệ, cất giọng : "Được , ngươi xuống , mang nước qua đây ."
Hương Lê , cô lắc lắc tay của Tiêu Duệ, nhỏ giọng : "Đừng để ý, ?"
"Ngươi đó!" Tiêu Duệ bất đắc dĩ nhéo mũi của Dư Lộ, "Tính tình của ngươi thật sự mà. Với tính cách , ngươi thể quản khác ? Sau ngươi chính là trắc phi , hạ nhân quản giáo ngoài nóng trong lạnh, lấy danh tiếng của ngươi để việc gì đó, ngươi đây?"
là Dư Lộ từng nghĩ đến việc . Cô , nhào n.g.ự.c Tiêu Duệ, nũng nịu : "Không còn gia , gia giúp !"
Tiêu Duệ bất đắc dĩ, thích bộ dáng ỷ như của cô, bèn gì nữa.
Dư Lộ hầu Tiêu Duệ tắm rửa, lúc mới tin Tiêu Văn mang đến cho Tiêu Duệ, "Hôm nay công chúa đến để báo là công chúa Ngu Văn gả đến Mông Cổ lúc sắp trở về, hẳn là trong vòng ba bốn ngày . Công chúa , nương nương dặn đến lúc cũng bái kiến công chúa Ngu Văn."
Động tác gõ nhẹ thùng gỗ của Tiêu Duệ bỗng dưng ngừng .
Hắn Dư Lộ, "Ngươi..."
Dư Lộ , chỉ là nụ khá khó coi, nhưng cô vẫn giữ nó, "Ta tin . Chàng..."
Tiêu Duệ bắt lấy tay cô, "Ngươi vốn nên tin gia, đối với nàng , gia ý nghĩ gì cả, gia chỉ coi nàng là biểu tỷ. Chỉ là, ngươi cần gặp nàng , là, thể chờ thêm chút nữa, chờ thánh chỉ tứ hôn đến, gia an bài cho hai gặp mặt ở ngoài cung."
Đây là mẫu phi phân phó, thể cứ phản đối , nhưng nếu phận của Dư Lộ xác định, lúc mẫu phi cũng gì. Còn bên biểu tỷ Ngu Văn thì cần lo lắng, biểu tỷ Ngu Văn sẽ ức hϊếp Dư Lộ, chỉ là... giải thích với biểu tỷ Ngu Văn một phen mới .
Tiêu Duệ đột nhiên cảm thấy, vô liêm sỉ như ...
nếu hỏi hối hận , đúng là hối hận thật, cũng thể hối hận. Nếu hối hận và mang Dư Lộ đến Thành Vương phủ, nếu , bây giờ cũng yêu lưỡng tình tương duyệt như .
Nhìn phản ứng của Tiêu Duệ, Dư Lộ triệt để yên tâm. Thật đây cũng là vì cổ đại, nếu ở hiện đại, biểu ca biểu gì đó chính là lσạи ɭυâи, ở bình thường sẽ tình huống như .
Chẳng qua cô vẫn gặp mặt công chúa Ngu Văn như , dù cho Tiêu Duệ thích công chúa Ngu Văn, chỉ thích cô nhưng đến cùng thì, ngay từ đầu nhờ công chúa Ngu Văn nên cô mới thể đến mặt Tiêu Duệ.
Trước mặt bản chính, cô luôn cảm thấy chột thế nào .
"Ừ, gia." Cô đồng ý.