Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 222
Cập nhật lúc: 2025-07-31 22:01:49
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rút đầu lưỡi!
Hương Lê cần cho một lý do thỏa đáng, nhưng nếu cứ thật thì càng . Nếu thật, chỉ sợ chỉ Vương gia mà ngay cả Dư chủ tử cũng tha cho nàng.
Nàng quỳ mặt đất, cái trán áp sát mặt đất lạnh như băng, chậm rãi : "Nô tỳ... nô tỳ tội đáng muôn chết, nô tỳ nên ý khác, nên vì Vương gia mà sinh lòng đố kỵ với chủ tử. Nô tỳ, nô tỳ xin chủ tử, nô tỳ cam nguyện phạt!"
Dư Lộ kinh ngạc Tiêu Duệ.
Hương Lê thầm mến Tiêu Duệ, vì yêu sinh hận, cho nên mới hạ độc cho cô?
Tâm tư thật đúng là đáng sợ. Nếu Tiêu Duệ tỉnh táo, dẫn cô gặp đại phu thì chỉ sợ cô vẫn sẽ để nguyên như . Nếu thời gian lâu hơn chút, chỉ sợ cái mạng nhỏ của cô bỏ ở đây .
Không nỗi khổ tâm gì, vì ẩn tình gì mà là vì lòng tham của bản .
Đối với một thể vì lòng tham của mà lấy tính mạng của khác, Dư Lộ chút nhẹ nào, cô thẳng: "Gia, quan tâm nữa, giao cho gia ."
Nói xong, cô Hương Lê nữa, dậy.
Thạch Lưu vội vàng qua đỡ cô, đưa cô về phòng ngủ.
Hương Lê bỗng nhiên ngẩng đầu, kích động la lên: "Dư chủ tử --"
Hương Lê rõ, nếu Dư chủ tử giúp nàng, kết quả của nàng chỉ thể là chết. Vậy nên nàng mới như , nàng Dư Lộ cầu xin . Dù , khiến nàng như vốn là Dư Lộ.
"Dư chủ tử!" Nàng thấy Dư Lộ dừng bước , vội tiếp: "Dư chủ tử, ngài thể mặc kệ nô tỳ như . Nô tỳ hầu hạ ngài lâu như , lúc ngài rời khỏi Vương phủ, nô tỳ còn nhốt sài phòng vì ngài. Trời lạnh như thế, nô tỳ giam lâu như , thể mắc nhiều tật bệnh. Dư chủ tử, nô tỳ sai , nô tỳ van ngài, van ngài mau cứu nô tỳ !"
Dư Lộ đầu, chỉ thản nhiên : ", đúng là hại các ngươi, cho nên vẫn luôn thấy thẹn trong lòng. Ta còn từng , ngày sẽ tìm cho ngươi, Thạch Lưu và Anh Đào một mối lương duyên thật . mà, nhưng mà ngươi gϊếŧ , chỉ gϊếŧ , ngay tại , ngươi vẫn còn định bôi đen nữa."
Nói xong, cô nâng chân lên nữa.
"Người !" Tiêu Duệ lạnh lùng mở miệng.
Hương Lê lập tức xụi lơ mặt đất. Nàng theo bóng lưng của Dư Lộ, trong đôi mắt tuyệt vọng, cũng phẫn hận. Nước mắt nàng từng giọt rơi xuống. Như là lẩm bẩm, nàng mở miệng.
"Ta sai , gì? Ta chỉ là, chỉ là sống hơn chút thôi mà."
"Ngươi là chủ tử, ngươi trốn chạy là trốn chạy, ngươi cũng chỉ suy nghĩ cho ngươi mà suy nghĩ cho tụi . Ngươi chạy thoát, ngươi trở về, một chút vết thương cũng , nhưng tụi thì , Anh Đào suýt nữa chết, và Thạch Lưu cũng chịu nhiều hành hạ, ăn nhiều đau khổ."
"Ngươi cao quý hơn chúng chắc. Ngươi cũng chỉ là một cung nữ trong cung mà thôi, đều hầu hạ . Cũng bởi vì, cũng bởi vì ngươi Vương gia sủng ái, ngươi liền đắc đạo thành tiên, cái gì cũng cần sợ. tụi , tụi lo lắng hãi hùng, bản dám điều gì sai, còn lo chủ tử sẽ sai chuyện gì. Khi chủ tử phạm , thì việc gì, nhưng tụi , nhẹ thì phạt, nặng thì ngay cả mạng cũng mất!"
"Dựa cái gì, dựa cái gì chứ? Ta chỉ, chỉ sống hơn chút thôi, chỉ sống khá hơn chút thôi mà, gì sai, tại đuổi tận gϊếŧ tuyệt với như ?"
"Dư chủ tử! Dư chủ tử!" Nàng gào lớn: "Ngươi thật ác độc! Ngươi thật ác độc! Hôm nay ngươi đối xử với như , thế nào ngày ngươi cũng kết quả !"
Dư Lộ nâng bước, kiên định phòng ngủ.
Cô thừa nhận rằng , nếu Hương Lê bất mãn trong lòng, dù đưa điều kiện hà khắc đến với cô, chỉ cần cô thì cô sẽ chút do dự . Thế nhưng, nếu gϊếŧ cô, hạ độc hại cô, chuyện tuyệt đối thể nhịn.
Mặc kệ Tiêu Duệ xử lý Hương Lê thế nào, một câu cô cũng sẽ .
Thạch Lưu cùng phòng ngủ. Chỉ một lát , bên ngoài còn động tĩnh gì nữa. Nàng cũng dám lên tiếng, ngay cả thở mạnh cũng dám. Nàng , nàng cảm thấy Hương Lê đúng, nhưng cũng thấy Dư chủ tử quá nhẫn tâm.
Dư Lộ quan tâm Thạch Lưu nghĩ thế nào, thậm chí lời trong lòng cô, cô cũng định cho Thạch Lưu. Cô vốn là một con ích kỉ, liên quan đến mạng sống của cô, chuyện gì cô cũng dễ , nhưng một khi liên quan thì khác hẳn.
"Ngươi xuống , cần hầu hạ." Cô đuổi Thạch Lưu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-222.html.]
Thạch Lưu há miệng, cuối cùng cũng gì, lui xuống.
Tiêu Duệ xử lý Hương Lê thế nào, Dư Lộ hỏi. Thạch Lưu và Anh Đào mặt cô, cũng thể . Chuyện của Hương Lê khiến Dư Lộ cảm thấy bất an. Những ngày đó, cô thể tâm ý tin tưởng ai nữa. Trong cái Vương phủ to như , cô chỉ thể tin mỗi Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ bận rộn.
Công chúa Ngu Văn đến ngoài thành, sắp kinh.
Bởi vì nàng là công chúa gả ngoài trở về thăm hỏi, cho nên đón nàng ngoại trừ Tiêu Duệ, Tiêu Dật và Tiêu Văn thì còn Tam Hoàng tử Tiêu Du.
Tiêu Dật theo sát Tiêu Duệ, dùng tiếng khác hừ nhẹ. Gã chính là đang khó chịu, cố ý đến gần Tiêu Duệ hừ để nhắc nhở Tiêu Duệ chuyện công chúa Ngu Văn và Dư Lộ tướng mạo giống .
Tiêu Duệ tiếng hừ của gã phiền lòng, nhấc chân nghiền mạnh lên chân gã, "Đệ là muỗi ? Muốn hừ thì cút sang một bên mà hừ!"
Tiêu Văn cũng hiểu Tiêu Dật đang hừ cái gì. Nàng trốn sang cạnh Tiêu Dật, dùng tiếng Tiêu Duệ thể : "Cửu ca, đang mong chờ gặp biểu tỷ Ngu Văn ? Đã nhiều năm như , cũng vẻ ngoài của biểu tỷ Ngu Văn bây giờ là thế nào nhỉ..."
Tiếng "nhỉ" nàng ngân lên rõ cao và rõ vang.
Tiêu Duệ lạnh lùng sang, thấy Tiêu Văn lập tức co Tiêu Dật. Hắn lạnh, giương giọng kêu Tiêu Du ở đầu tiên, "Tam ca, Ngũ việc với ."
Tiêu Duệ dứt lời, Tiêu Văn lập tức nhảy từ lưng Tiêu Dật, hổn hển hô lên: "Thất ca!"
Tam Hoàng tử Tiêu Du , nghiêm mặt vẫy tay với Tiêu Văn, "Đến!"
Ở ngoài, Tiêu Du tiếc chữ như vàng chỉ dùng một từ để gọi khác.
Tiêu Văn tức giận, trừng mắt hai ca ca của , cẩn thận bước từng bước đến chỗ Tiêu Du.
Nói đến Tiêu Du, với Tiêu Dật thì là trời sinh một đôi với Vương phi của . Thoạt , hai đều là lạnh lùng, giống như thêm một từ thôi cũng đủ mệt . nếu là đủ với họ, lắm, nếu họ thấy ngươi từ sáng thì họ thể cho đến tối, cho tới khi họ và ngươi chia tay.
Nếu chia tay, họ thể cho đến lúc ngươi ngủ.
Tiêu Dật đồng tình lắc đầu với Tiêu Văn, đó dời ánh mắt hướng xa xa, thật là đang nhỏ với Tiêu Duệ: "Thất ca, gϊếŧ tên già nữa, đặt một cái bẫy cho ông ."
Tiêu Duệ "ừ" một tiếng, : "Đệ cẩn thận."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Dật thầm nghĩ, chắc chắn gã sẽ kiềm chế, gã nhiều thời gian để chơi đùa với Lâm gia. Sắp đến hôn kỳ của gã , tâm trạng gã đang , để gã trêu đùa, thật đúng là một chuyện vui.
Xe ngựa càng ngày càng gần, khi đến gần đây, Tiêu Du rốt cuộc tha cho Tiêu Văn, bước nhanh đến nghênh đón.
Tiêu Duệ và Tiêu Dật nhúc nhích. Hai chằm chằm rèm chiếc xe ngựa , nhanh liền thấy rèm xe xốc lên, đầu tiên là một nha làn da đen bước xuống, đó nha đầu, đỡ lấy một nữ tử trẻ tuổi mặc cung trang màu đỏ thẫm xuống.
Tiêu Văn về, cạnh hai ca ca lẩm bẩm: "Biểu tỷ Ngu Văn trông như ?"
Nhìn , cũng bằng nữ nhân .
Tiêu Dật tiếp lời: "Là biểu tỷ Ngu Văn, chỉ là... gầy hơn, cũng đen hơn, hai mắt còn thần thái như khi đó nữa."
"Gả đến Mông Cổ, khí ở đấy so như ở kinh."
Tiêu Dật tiếp, bởi vì Tiêu Duệ nhanh lên . Gã lôi Tiêu Văn vội vàng đuổi theo.
Công chúa Ngu Văn hành lễ với Tiêu Du, "Tam biểu ca."
Tiêu Du khẽ gật đầu, thản nhiên : "Đã trở về ."