Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 225

Cập nhật lúc: 2025-07-31 22:01:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu nàng là sống , điều đó bắt đầu từ khi nào đây. Chắc chắn là lúc cùng rời khỏi Vương phủ. Lúc nàng thật, đuổi đặt bẫy. Lại , nữ nhân cũng đầu óc thông minh như .

Như , là khi khi Thành Vương tìm trở về, nàng sống ?

Cho nên, nàng cách vui lòng hợp ý, cho Thành Vương thích nàng , thể rời bỏ nàng ?

là, việc sống đời hẳn ít càng ít, chẳng lẽ thực sự gặp , nữ nhân cũng gặp ?

Chẳng qua, mặc kệ thế nào, nghĩ cách tuồn Vương phủ một , nghĩ cách bắt nữ nhân mới . Nếu nàng sống thật, sẽ xé toạc tất cả, rõ cho nàng , để nàng trả giá thật lớn vì việc nàng đời mới !

Mà nếu nàng sống , như , lúc nàng câu dẫn , một chạy trốn, thuận lợi trở về Vương phủ tiếp tục nhận hết sủng ái. Làm chuyện như , nàng cũng trả giá thật lớn!

Trần Chiêu nhắm hai mắt, theo thói quen đưa tay nắm lấy mu bàn tay trái. Bởi vì chữa trị trễ nên mu bàn tay một vết sẹo xí. Vết sẹo giống như lời nhắc nhở cho , nhắc nhở rằng đây ngu xuẩn đến nhường nào.

Ngu xuẩn đến mức liên tục cả hai đời đều thua tay nữ nhân ! Đời nàng hại bản thảm như , đời còn động lòng với nàng , đúng là điên !

Hắn xoay , nhấc chân ẩn bóng tối.

Chỉ là mới tới đầu ngõ, thấy tiếng xe ngựa lộc cộc truyền đến từ xa. Đã trễ thế mà vẫn còn thể con đường , nghĩ cũng hẳn là Thành Vương về.

Trần Chiêu dừng chân , cuối cùng dán lên chân tường, thật nhanh leo lên bờ tường bên .

Người cạnh Thành Vương đều kẻ đầu đường xó chợ. Dù tự nhận võ nghệ của mạnh hơn những nhưng nhỡ mấy đấy liên thủ thì địch .

Bây giờ, thể bại lộ .

Hắn dán sát chân tường, đến khi âm thanh xa thì mới . Hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn theo đuôi. Mới đến nơi xa thể thấy bên , thấy rèm xe ngựa vén lên, đầu tiên là một lưu loát nhảy xuống, hình thì chắc là Thôi Tiến Trung.

Ngay đó, lão xoay đỡ một xuống. Người đó lảo đảo, lúc bước xuống đất còn bước vững, nếu nhờ Thôi Tiến Trung và thị vệ một bên nhanh tay đỡ lấy, đó ngã sấp xuống .

Trần Chiêu , đó là Thành Vương Tiêu Duệ.

Thành Vương Tiêu Duệ uống rượu say, đường cũng . Tại uống say như , ngoại trừ việc bởi vì hôm nay là ngày công chúa Ngu Văn trở về, Trần Chiêu nghĩ lý do nào khác nữa.

Lúc , Trần Chiêu vô cùng gặp Dư Lộ. Hắn vô cùng , khi Dư Lộ chỉ là thế thì sẽ cảm thụ thế nào.

Không nàng sẽ đối mặt với Thành Vương thế nào nhỉ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-225.html.]

Nếu nàng chỉ vì quyền thế và địa vị, cũng cả, nhưng nếu nàng thực sự động chân tình với Thành Vương, Trần Chiêu cảm thấy, chỉ sợ lòng Dư Lộ khó chịu hơn cả nữa.

, Dư Lộ Thành Vương sủng ái nhiều như , nếu chỉ sủng ái bởi vì nàng giống một khác thì sự sủng ái còn là sủng ái nữa mà biến thành trò .

Chờ đến khi những đấy đều phủ, bên ngoài yên tĩnh , Trần Chiêu mới . Chỉ là đường về, một đường cau mày, mới nghĩ cách thể bắt Dư Lộ mắt của Thành Vương.

Tầm Phương viện để cửa . Tiêu Duệ đỡ, lảo đảo nghiêng ngả đến phòng chính, để Thôi Tiến Trung đỡ phòng. Dư Lộ tin, vội vàng kêu Phúc Quất sức lớn đến giúp, cùng đỡ Tiêu Duệ tịnh phòng.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Sao uống say như chứ." Kêu mau mang nước tới, Dư Lộ đỡ Tiêu Duệ để ngã sấp xuống, oán trách .

Tiêu Duệ ôm hông của Dư Lộ, chôn mặt cọ cọ bụng của Dư Lộ, ha hả, "Tiểu Lộ Nhi, Tiểu Lộ Nhi, nhớ gia ?"

Mới một ngày, nhớ gì mà nhớ chứ!

đúng là Dư Lộ nhớ thật, đúng, thể là nhớ. Đó nhớ. Đó chính là ghen tỵ, ghen về việc Tiêu Duệ cung cùng công chúa Ngu Văn cả một ngày.

Chỉ là những thứ với một đang say giống như đàn gảy tai trâu, hơn nữa, thật còn mất mặt. Dư Lộ bèn : "Nhớ, nhớ chết."

Tiêu Duệ ngẩng đầu, Dư Lộ .

Dư Lộ nhíu mày miệng . Thân thể thẳng tắp, cúi đầu đưa tay sờ miệng , nhéo gò má và sờ răng .

"Chàng thương ở ?" Sao cô tìm thấy vết thương thế, "Đau ở , cảm giác ?"

Tiêu Duệ lắc đầu, "Không đau, ở cũng đau, chỉ là..." Hắn bỗng chôn mặt bụng Dư Lộ, buồn buồn : "Chỉ là trong lòng chút khó chịu, cần chút phần thưởng."

Dư Lộ vốn lời của khiến sốt cả ruột, nhưng khi hết câu, cô thấy mờ mịt. Đây là ý gì thế?

"Phần thưởng?" Cô nhắc .

Tiêu Duệ gật đầu, nhưng vì đang dán lên bụng Dư Lộ nên biến thành trán cọ bụng Dư Lộ hai cái, "Ừ, thưởng. Gia chuyện , dạy dỗ cần dạy dỗ, Tiểu Lộ Nhi nên thưởng cho gia ?"

Dư Lộ hỏi : "Chàng dạy dỗ ai thế?"

"Lão Cửu vô liêm sỉ!" Tiêu Duệ , ngẩng đầu lên chằm chằm Dư Lộ như thằng bé đang đòi kẹo, hai mắt tràn đầy mong ngóng.

Dư Lộ thật sự . Cô cố nhịn, khom lưng lau vết m.á.u ở miệng Tiêu Duệ, đó hôn nhẹ lên miệng .

"Không đủ, phần thưởng lớn cơ." Tiêu Duệ thỏa mãn. Hắn lảo đảo lên, hào khí ngất trời : "Đi, Tiểu Lộ Nhi, lên giường nào!"

Loading...