Tiêu Duệ đây đều do yêu cầu của . hôm nay hiểu cảm thấy như khó chịu. Hắn đưa tay mặt Dư Lộ , cúi đầu đυ.ng tại trán cô.
“Hôm nay ngoài chơi, cần giống lúc .” Hắn : “Ngày hôm nay, gia cho phép ngươi chuyện, cho phép ngươi , thế nào cũng , hửm?”
Ngươi cho là !
Ông trời nhất ngươi nhị , đồ khoác ngượng!
Dư Lộ cứ , lộ cái còn khó coi hơn .
Tiêu Duệ tức giận, thể mất hứng như , thật ném nàng khỏi xe ngựa !
“Đùa giỡn tính tình với gia?” Tiêu Duệ thấp giọng hỏi.
Trong giọng mang theo uy hϊếp. Dư Lộ vốn định tiếp tục chống đỡ, nhưng mà tay Tiêu Duệ đυ.ng đến eo cô. Hôm nay cô mặc bộ đồ giống như áo đầm ở hiện đại, nếu tay từ hông tiếp tục xuống ,
Vân Mộng Hạ Vũ
chuyện đó căn bản là gì thì .
Dư Lộ vẫn giữ thể trong sạch, bây giờ đành nghiêm mặt nữa, ngẩng đầu , khuôn mặt tuấn mang theo bất mãn , Dư Lộ chỉ nghĩ tới tay của Hương Lê, và việc nếu như cô thật, thể sẽ thấy t.h.i t.h.ể của hạ nhân ở Tầm Phương viện…
Cơ thể cô run, trong nháy mắt liền lẳng lặng rơi lệ.
Hình như hôm nay nhiều nước mắt thì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-34.html.]
Hồi để khiến nhà lo lắng, đau đến cô cũng . mà so với bệnh, hình như sinh tử của khác càng đáng sợ hơn. Nhất là thể bởi vì cô, mà cho những đáng c.h.ế.t chết.
Tay Tiêu Duệ dừng , liền đè góc áo Dư Lộ xuống, chỉ ôm cô mà mang ý gì, bất đắc dĩ : “Lại nữa? Uất ức đến như ? Sắp thành mỹ nhân lệ .”
Dư Lộ nhắm mắt .
Cô sợ sẽ ăn gan hùm mật gấu, cho tên khốn mắt một quyền.
Lông mi dài khẽ run, động một cái, nước mắt liền rung một chút, động hai cái, nước mắt rung rung, đó chảy xuống theo gò má trắng nõn, rơi xuống cằm, biến mất y phục.
Tiêu Duệ cảm thấy trong lòng như giọt lệ rớt , gãi đến ngứa ngứa. Hôm nay Dư Lộ mặc khác với lúc , ôm trong ngực. Kỳ thực lúc Tiêu Duệ hù dọa cô khi nãy cũng ý tưởng thật.
Đây coi như là thứ hai.
Lần đầu tiên là lúc đang quần áo, đầu hổ như .
Nếu ở xe ngựa, chỉ sợ đây cũng là hai chịu sự hổ đó.
khi thấy nước mắt của Dư Lộ, cho dù là cầm thú, cũng thể tiếp tục .
Cúi đầu hôn giọt lệ ở khóe mắt, tận lực khiến giọng trông cứng rắn: “Đừng , chịu uất ức gì thì với gia, gia chủ cho ngươi.”
Đây là nước mắt Dư Lộ cố tình , thể tự nhiên khống chế. Song cô cũng thu nước mắt, chỉ nhỏ giọng : “Tại đánh Hương Lê với Thạch Lưu?”
Mặt Tiêu Duệ lạnh : “Mấy đấy với ngươi?”