Đổi y phục xong, Dư Lộ mang theo Hương Lê và Thạch Lưu . Dẫn theo hai nha , lát về trong xe ngựa, Tiêu Duệ cũng thể xằng bậy mặt nha , cô an .
Bởi vì thể xem một chút, Hương Lê Thạch Lưu đều vô cùng vui vẻ. Anh Đào lưu thì vui lắm, nàng cũng . Đáng tiếc, Hương Lê Thạch Lưu thương, chủ tử cũng nhớ gọi nàng.
Dư Lộ . Cô mang theo hai nha sát , cho Trần Chiêu một đường đều tìm cơ hội đáp lời. Phải đợi đến lúc lên xe ngựa, Hương Lê lên xe , Trần Chiêu thừa dịp Thạch Lưu chú ý, nhanh chóng kéo tay Dư Lộ, nhét đó một tờ giấy.
Lên xe ngựa, khi xuống, mặt Dư Lộ khẩn trương đến đỏ cả lên.
Trời ạ, mặt , Trần Chiêu …lá gan lớn quá! mà tờ giấy đưa cho gì ? Có với gì ? mà gì mới ? Hay, là nhận đang quyến rũ , nên mắc câu?
Tay Dư Lộ nắm thật chặt. Làm đây đây, xem quá mất.
mà Thạch Lưu và Hương Lê đều ở trong xe, cô cũng xem , nếu liền lộ hết.
Từ Thành Vương phủ đến Nhất Phẩm Hương, dù xe ngựa chậm cũng chỉ mất nửa canh giờ, nhưng nửa canh giờ với Dư Lộ mà , giống như dài bằng một năm .
Vân Mộng Hạ Vũ
Đến lúc xe ngựa cuối cùng dừng ở Nhất Phẩm Hương, Dư Lộ đỏ mặt : “Chân tê, các ngươi xuống , đợi một lát xuống.”
Hương Lê khẩn trương : “Tê chân ạ, để nô tỳ xoa bóp cho ngài ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-56.html.]
Thạch Lưu nhảy xuống xe ngựa, vội : “Chủ tử, nô tỳ bẩm báo với Vương gia một tiếng nhé?!”
Dư Lộ đồng ý với lời của Thạch Lưu, đó với Hương Lê: “Không cần cần, một lát là . Không cần bóp .”
Hương Lê thu tay về, Dư Lộ một lát, buồn bực hỏi: “Chủ tử, mặt của ngài đỏ như chứ?”
Mặt đỏ? Dư Lộ vội vươn tay sờ mặt, quả nhiên là nóng. Mình là chuyện nên khẩn trương đến chứ? Cô vội : “Kích động, vui vẻ, Vương gia dẫn tới Nhất Phẩm Hương ăn, chuyện thật khó mà.”
Hương Lê nghĩ, cũng đúng, hỏi Dư Lộ cần bóp chân , thấy cần liền xuống xe ngựa .
Thấy rèm xe ngựa động nữa, Dư Lộ nhanh chóng mở tờ giấy trong tay , giấy chỉ hai chữ, buổi tối.
Buổi tối…là chứ?
Buổi tối gặp mặt hả? Hẹn ở ? Giờ nào? Gặp mặt gì?
Trong đầu Dư Lộ loạn thành một đoàn, nhưng lúc Hương Lê Thạch Lưu ở bên ngoài, Tiêu Duệ còn đang ở trong Nhất Phẩm Hương, cô dám tìm Trần Chiêu hỏi. Thực sự là phiền phức, nếu đều giấy thêm mấy chữ nữa, ai truyền tin như ?
Dư Lộ căm giận nghĩ, vo tròn tờ giấy , đang do dự xem ném ở , bên ngoài bỗng truyền đến tiếng Trần Chiêu thỉnh an: “Vương gia, Dư chủ tử vẫn đang ở xe ngựa.”
Dư Lộ , đây là đang nhắc nhở cô. Không kịp nghĩ thêm, cô lập tức nhét cuộn giấy miệng. Vừa nhét xong, Tiêu Duệ liền xốc rèm lên, bước xe ngựa.