Mặc dù cô xuyên đến nơi đây, nhưng trong thâm tâm vẫn là hiện đại. Cô vây bởi bốn bức tường, dù mấy bức tường mỹ lệ. Cô nữ nhân cổ đại chân chính, nam nhân liền sống nổi. Cô khúm núm mặt nam nhân cả đời, càng chung một nam nhân với một đống nữ nhân, cạnh tranh để sự sủng ái đáng thương .
Huống chi, giờ cô sủng ái chẳng qua là vì coi cô là một thế . Dù về nữ chính, nhưng nếu một nữ nhân khác càng giống Bạch nguyệt quang trong lòng Tiêu Duệ thì ,
sẽ
‘thích’ nữ nhân đó, quên cô?
Từ các lí do thể kết luận, dù Tiêu Duệ đối với cô , thì cô cũng thể động tâm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Động tâm, đau thì cũng chỉ mỗi bản đau.
Cho nên, đối với cô càng , cô càng tự nhắc nhở , cách xa hơn nữa.
Nhìn Trần Chiêu một cái thật sâu, Dư Lộ ly khai.
Lúc về còn sớm, Dư Lộ chỉ ăn điểm tâm liền xuống nghỉ ngơi, bỗng dưng ngủ . Nhắm mắt , trong đầu hiện lên hai hình ảnh, một là thái độ che chở, khẩn trương của Tiêu Duệ trong Nhất Phẩm Hương, hai là tờ giấy Trần Chiêu lặng lẽ nhét tay cô.
Tờ giấy vứt, nhưng khi nắm c.h.ặ.t t.a.y , giống như nó vẫn còn ở đây.
Dư Lộ , ở thời khắc , cô coi Trần Chiêu là chiếc phao cứu mạng của .
Cô đang đợi, đợi thời gian chậm rãi qua , đợi mặt trời dần dần lặn, đợi màn đêm từ từ phủ xuống, đợi Hương Lê gọi cô ngoài dùng cơm tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-61.html.]
Cơm tối phong phú giống buổi trưa ở Nhất Phẩm Hương. Dư Lộ là , Tiêu Duệ cuối cùng vẫn gọi đầu bếp của Nhất Phẩm Hương. Cô cầm đũa nhưng thật lâu vẫn động . Vào lúc , cô chút khinh bỉ chính . Biết rõ là thế , cũng tự nhắc nhở nhiều , nhưng vẫn suýt nữa trúng viên đạn bọc đường của Tiêu Duệ.
Dư Lộ khỏi nhớ tới lời của chị dâu. Chị địa vị của chị và trai cách quá xa, lúc đầu chị chịu ở với trai. trai đối với chị quá, đến mức chị cảm thấy, đời ngoại trừ trai thì sẽ còn ai với chị hơn . Chị sợ, nhưng cũng thể từ chối, cho nên cuối cùng đánh cuộc một cái, cũng may, trai phụ chị.
Nữ nhân là sinh vật theo cảm tính, dễ cảm động, mà cảm động , liền dễ dàng giao trái tim.
Anh trai tiền án, thật tâm thích chị dâu, nên chị dâu dám cược.
cô thì dám.
“Vương gia về ?” Dư Lộ hỏi Thạch Lưu.
Thạch Lưu : “Không ạ, Vương gia từng trở .”
Dư Lộ hỏi: “Giờ là giờ nào?”
Hương Lê bên ngoài, : “Chừng giờ Dậu.”
Dư Lộ gật đầu, : “Các ngươi xuống hết .”
Đêm nay, hy vọng Tiêu Duệ đừng tới.
Đêm nay, hy vọng Trần Chiêu sẽ đến.