Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-07-28 13:36:13
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi tối, Tiêu Duệ đến Tầm Phương viện.

Dư Lộ từ Thạch Lưu rằng thư phòng, trong lòng thấy kì kì. Tối nay cô đợi là Trần Chiêu, nếu Tiêu Duệ tới chỗ Đào di nương hoặc Tạ di nương thì cô mới yên tâm. giờ Tiêu Duệ thư phòng, điều khiến trong lòng cô thấy là lạ.

Trần Chiêu cũng tới. Ăn cơm xong, rửa mặt xong, thậm chí đến lúc cảm thấy buồn ngủ vẫn thấy bóng dáng Trần Chiêu cả.

Dư Lộ từ giường dậy, ngây một lát đến cửa sổ. Bên ngoài trăng, , bầu trời nơi đây hơn nhiều so với ở hiện đại. Dư Lộ kéo cửa sổ ngắm trời đêm thật lâu, cho đến lúc hạt mưa đột nhiên rơi xuống đập xuống cô.

Đóng kĩ cửa sổ, Dư Lộ thở dài đầu, lúc xoay thấy một bóng đen cao lớn đang phía , thấy rõ mặt, càng đấy bao lâu. Dư Lộ sợ đến mức sắp hét lên.

Một bàn tay lạnh đúng lúc bụm miệng cô .

“Đừng hét, là .” Bốn chữ ngắn ngủi, nhưng thanh âm quen thuộc.

Là Trần Chiêu, tới.

Dư Lộ bắt lấy tay , bởi vì hoảng sợ nên giọng run run: “Huynh… đến lúc nào ? Có phát hiện ?”

Ánh sáng nơi cửa sổ lắm, Dư Lộ rõ biểu tình của Trần Chiêu, nhưng Trần Chiêu là tập võ, luyện qua cách trong bóng tối, cho nên thể thấy rõ vẻ mặt của Dư Lộ.

Nàng giật , nhưng khi phát hiện , ánh mắt như phát sáng , bỗng chốc liền sáng lên. Mà lúc vươn tay bắt lấy tay cũng khách khí, tựa hồ còn mang theo chút ỷ .

Mình và nàng , hình như từng tiếp xúc qua, nàng biểu hiện như với ?

“Ta tới, phát hiện.” Ngón tay Trần Chiêu mất tự nhiên giật giật, nhưng rút .

Vân Mộng Hạ Vũ

Dư Lộ : “Có qua đây dễ ? Khổ cho .”

Trần Chiêu cúi đầu ừ một tiếng.

Hai đều gì, ban đêm quá yên tĩnh, một chút tiếng động cũng thấy. Cho dù thấy rõ mặt đối phương, Dư Lộ vẫn cảm thấy chút hổ. Thấy Trần Chiêu vẫn im lặng, cô đành chủ động mở miệng: “Huynh… tìm …là chuyện gì ?”

Nói xong, Dư Lộ thấy tim đập nhanh hơn.

Thật sự là, chút hổ. Là cô tung cành ô liu cho Trần Chiêu , chỉ tiếp nhận, giờ tới, cô hỏi như .

Trần Chiêu tiếp, mà là nhẹ nhàng giật giật ngón tay.

Dư Lộ lúc mới phát hiện Trần Chiêu buông cô từ sớm, nhưng cô vẫn cầm lấy tay . Cô vội thả tay , dấu hai tay lưng, cũng lui về một bước.

Trần Chiêu nhẹ, : “Hiện tại, tìm ngươi là ý gì ?”

Hình như lúc buổi tối và của ban ngày khác . Ban ngày, trong giọng tràn đầy sự cung kính và xa lánh. đến tối, giọng mang theo ý , chút khàn khàn, gợi cảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-62.html.]

Hơn nữa nội dung của lời

Dư Lộ bỗng nhiên chút hoài nghi, cô xuyên đến nơi , là cùng một chỗ trong truyện . Nếu thì, một Trần thị vệ ít trong truyện, một Trần thị vệ tự đoạn một tay vì nguyên chủ, bỗng dưng cách chuyện như ?

Nếu theo kiểu hiện đại, đây là kỹ thuật tán gái cao cấp đó.

Thấy Dư Lộ thật lâu lời nào, vẫn cứ cúi đầu, Trần Chiêu trầm mặc một lát tiến đến mặt Dư Lộ. Hình như do dự, cuối cùng vẫn đưa tay đặt lên vai Dư Lộ.

“Ngươi đang hối hận ?” Hắn nhẹ giọng : “Nếu ngươi hối hận, lập tức ngay. Ngươi thể xem như từng tới.”

Trong giọng của mang theo tình cảm gì, động tác cũng đúng. Tiếp xúc với cô, nhắc nhở về sự tồn tại của , mà cũng quá mức, khiến cô cảm thấy mạo phạm.

Vốn Dư Lộ ấn tượng với Trần Chiêu, giờ càng thấy hơn, do dự nửa ngày mới đặt tay lên cổ tay . Tuy cô thích Trần Chiêu, thậm chí còn lợi dụng , nhưng, cô nguyện ý trả giá.

Có lời , tuy là khó , nhưng với Dư Lộ, giữa hai nam nhân, cô tình nguyện chọn Trần Chiêu. Bởi vì bên nữ nhân khác, bởi vì trong truyện cũng là đáng thương, và bởi vì hiểu cách tôn trọng khác.

Một nam nhân như , Dư Lộ cảm thấy đáng để giao phó.

“Ta hối hận. Ta đang sợ ngươi hối hận.” Cô : “Bởi vì, mong của thể dẫn .”

“Dẫn ngươi ?” Trần Chiêu ngạc nhiên.

Dư Lộ gật đầu, : “Ừ. Ta dẫn rời khỏi Vương phủ, đến nơi nào cũng .”

Tay Trần Chiêu khỏi nắm chặt , “Ngươi , rời khỏi sẽ như thế nào ? Không phòng như thế để ở, tơ lụa, sơn hào hải vị, nhiều hầu hạ như , cũng ai kính sợ vì ngươi là thϊếp của Thành Vương. Ngươi sẽ còn là chủ tử nữa, ngươi sẽ biến thành một thường.”

Dư Lộ : “Ta , quan tâm.”

Một bên là hưởng thụ về vật chất, một bên là tự do về tinh thần, chọn cái nào, lúc cô xuyên thành vị Dư chủ tử cũng quyết định.

Trần Chiêu khó thể tiếp thu. Hắn hỏi Dư Lộ: “Vì ? Vì quan tâm? Vì chọn ? Ngươi…Ngươi thích ?”

Dư Lộ ngoài ý với mấy câu hỏi của Trần Chiêu. Trước đấy cô còn nghĩ, nếu Trần Chiêu hỏi, nhất định sẽ ừ, cô thích . lúc , thấy Trần Chiêu chút kích động, Dư Lộ lừa dối .

Mà cô cũng hiểu rằng, nếu cô , Trần Chiêu cũng tin.

Cô lắc đầu, “Không tính là thích , nhưng đúng là thiện cảm với . Về phần quan tâm, bởi vì mấy thứ đều là ngoại vật. Việc vây ở Tầm Phương viện, một nữ nhân trong hậu viện của

Vương gia, mấy thứ đều điều . Ta chỉ ở chung trọn đời với tâm ý với .

Mặc dù thể vinh hoa phú quý, cũng nguyện ý. Ta… cảm thấy như , cho nên mới…”

Cho nên mới quyến rũ ngươi. Dư Lộ câu nên lời.

Hình như Trần Chiêu rung động lớn khi lời của cô, đợi lát vẫn thấy tiếp lời.

Loading...