Người đến dự hôn lễ của Tiêu Duệ nhiều. Từ cửa chính đến ngõ hẻm gần đấy xếp đầy xe ngựa. Xe ngựa đặt ở hai bên đường, các chủ tử đều phủ chúc mừng, phu xe mấy nha bà tử đều nên chỉ cạnh xe ngựa, hoặc tìm mấy hạ nhân gần đấy để trò chuyện gϊếŧ thời gian.
Nhiều như , một tiểu tư như Dư Lộ cũng ai chú ý. Ngay cả Trần Chiêu là thị vệ của Vương phủ, càng ai chú ý.
Mãi cho đến đầu ngõ, Dư Lộ mới theo Trần Chiêu lên một chiếc xe ngựa tầm thường. Lúc lên ngựa cô thấy phu xe, chỉ là khi Trần Chiêu lên liền thấy tiếng phu xe bên ngoài.
Dĩ nhiên là , cứ thuận thuận lợi lợi như .
Dư Lộ chút dám tin, trong lòng kích động, cẩn thận vén một góc rèm lên để xem. Nhìn đường phố ngừng ngược, khung cảnh xa lạ xung quanh, lòng cô càng vui hơn.
Là thật, đúng là trốn !
“Trốn !” Cô buông rèm, kích động với Trần Chiêu.
Không Trần Chiêu đang suy nghĩ gì, chút thất thần, xong lời mới phản ứng kịp, gật đầu với Dư Lộ, “ , đúng là trốn . trễ như , cửa thành đóng, dẫn nàng đến chỗ qua đêm , sáng sớm mai chúng .”
Dư Lộ ý trong lời , chút bất an, “Huynh, tối nay ở với ?”
Tựa hồ Trần Chiêu cảm giác cô sợ, đưa tay kéo cô gần chỗ
của , cầm tay cô thật chặt, “Tối còn về Vương phủ một chuyến, một việc vẫn xử lý , bây giờ thì Vương gia sẽ hoài nghi. Đợi về giao phó xong, sáng sớm mai sẽ tới tìm nàng. Đến lúc đó, nếu Vương gia phát hiện nàng biến mất thì cũng nghĩ đến là do . Chắc nàng , ở cửa gọi lúc nãy là đại ca của . Nếu Vương gia chuyện chạy trốn với nàng, lo sẽ liên lụy đến .”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-79.html.]
Nghe xong những lời , Dư Lộ càng bất an hơn.
“Không Vương gia sẽ coi mạng như cỏ rác ? Nếu thể tha cho mấy Hương Lê với Thạch Lưu thì cũng thể tha cho đại ca ngươi chứ?” Cô : “Huynh đừng trở về, vạn nhất gì xảy , , đây…”
Trần Chiêu giải thích: “Nó giống . Mấy Hương Lê Thạch Lưu chỉ việc ở hậu trạch, nhưng đại ca là thị vệ. Nếu chuyện của ảnh hưởng đến , thể thị vệ nữa, cũng còn cơ hội liền, tiền đồ của sẽ hủy .”
Dư Lộ thừa nhận, lời Trần Chiêu đúng là vài phần đạo lí, cũng thể khiến ngoài chịu tội vì hành vi của hai . trong lòng vẫn nhịn mà sợ hãi, chắc là giống như , lấy lòng của tiểu nhân đo lòng quân tử. Cô luôn cảm thấy, lời của Trần Chiêu như là đang lo lắng cho đại ca, nhưng thực là cũng là xóa hết hiềm nghi của .
Dư Lộ cũng Trần Chiêu cũng xui xẻo, chỉ là nếu đồng ý dẫn , nếu thực sự cùng một thuyền với , cô thể yên tâm.
Dù , sự tín nhiệm với Trần Chiêu là từ cảm tình của đối với nguyên chủ ở trong truyện.
Mặc dù trong sách đầy đủ, hơn nữa Trần Chiêu vẫn luôn lễ với cô, cô còn thể cho rằng Trần Chiêu là nội liễm, nhưng nếu điều theo một khía cạnh khác, thì là Trần Chiêu căn bản thích cô thật lòng. Dù chán ghét Tiêu Duệ, nhưng thái độ Tiêu Duệ với cô, quá khác so với Trần Chiêu.
Vừa nghĩ đến khả năng , lòng Dư Lộ liền lạnh.
Nếu Trần Chiêu thích cô thật lòng, thì tại mang cô ngoài? Mục đích là gì?
Là giật dây, hợp mắt, hại ?
Trong lòng Dư Lộ rối bời, nhưng dám biểu hiện ngoài mặt. Cô vòng tay ôm hông Trần Chiêu, dán mặt lên tay thật chặt.