Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 81

Cập nhật lúc: 2025-07-29 00:11:24
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lát mang lò than , đặt ở một bên cửa, nhắc nhở Dư Lộ: “Tối nay chớ đóng kín cửa, nhớ hé một ít, nếu dễ xảy nguy hiểm đấy.” Đứng thẳng lên Dư Lộ, : “Ta sẽ khóa cửa đại môn từ bên ngoài , sáng mai đến. Tối nay nếu gõ cửa tiếng động gì thì nàng cũng đừng để ý.”

Dư Lộ cầm ly nước còn ấm dậy tới, “Sẽ gõ cửa ? Lại tiếng gì là ?”

Trần Chiêu ngừng một lát, lắc đầu : “Ta chỉ thôi, lỡ thì . Buổi tối mỗi nàng ở đây, chút yên lòng.”

Dư Lộ , : “Không , tối nay ngủ sớm, tiếng gì .” Cô mặt Trần Chiêu, đưa ly nước cho , săn sóc : “Huynh bận rộn nãy giờ chắc cũng mệt mỏi , uống nước .”

Bỗng nhiên Trần Chiêu thấy chút nôn nao, nhận ly nước uống.

Dư Lộ vội vàng kéo tay nũng : “Đừng uống hết, nhớ để cho một ít.”

Trần Chiêu bật , : “Ta nấu nhiều, trong nồi vẫn còn. Nếu nàng uống, để lấy cho.”

Dư Lộ lắc đầu, đoạt ly nước uống.

Cô cũng khát, nhưng cũng sợ. Có thể cẩn thận liền cẩn thận. Dù ở nơi xa lạ , trừ cũng tin ai .

Uống nước xong, Dư Lộ đưa ly nước cho Trần Chiêu, : “Ta uống cùng một ly với !”

Vẻ mặt đáng yêu kiêu ngạo, Trần Chiêu nhịn đưa tay sờ má cô, “Được , đủ , đủ thì lấy.”

“Đủ !” Dư Lộ : “Ta mệt quá, nghỉ ngơi, nhanh , sớm về sớm.”

Trần Chiêu gật đầu, Dư Lộ thật sâu một cái, : “Ta .”

Nghe tiếng khóa cửa truyền tới từ bên ngoài, Dư Lộ xoa xoa cái bụng trống . Cũng may cô mang theo đồ ăn, nãy cũng uống ít nước, hẳn cũng đói quá, nhưng mà…nồi nước , thể uống ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-81.html.]

Dư Lộ khóa trái cửa , lấy hai gói đồ ăn , để nguyên quần áo lên giường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong Thành Vương phủ, Vương phi Lâm Thục mặc giá y đỏ thẫm ở tân phòng, khăn voan đỏ cũng gỡ xuống. Mà một khắc , phu quân Thành Vương Tiêu Duệ của nàng, uống rượu giao bôi với nàng.

Nụ mặt giống giả bộ, Lâm Thục , vui vẻ thật. Mặc kệ thích Vương phi của , nhưng ít nhất là với việc cưới Vương phi, vui vẻ. Như …cũng đủ ? Ngay cả nam nhân mà nàng cho là nhất đời, phụ của nàng cũng đáng tin, thì gì còn nam nhân nào đáng tin nữa?

Lâm Thục nghĩ, khóe miệng cong lên.

Tựa như lời Nhị thẩm, phận như các nàng, gả cho một nam nhân phận cao hơn, mà còn tình tình yêu yêu, quá ngây thơ .

Minh Hà nhận bàn tiệc mà hạ nhân trong Vương phủ đưa tới, đợi hạ nhân xuống liền vui vẻ : “Cô nương, đây là Vương gia phân phó, sợ cô nương đói bụng nên mới đặc biệt chuẩn cho ngài một bàn tiệc đó.”

Lâm Thục liền rõ đây là bàn tiệc chuẩn cho khách. Cả ngày nay nàng ăn gì, lúc nuốt trôi mấy món thịt cá . Cũng chỉ nha đầu Minh Hà coi là vinh sủng mà thôi.

Nàng thản nhiên “Ừ” một tiếng, : “Qua y phục cho , mặc bộ giá y thoải mái chút nào.”

Minh Hà vội vàng đến giường đỡ Lâm Thục bình phong.

Đổi xiêm y xong, Lâm Thục gọi Minh Hà mang bàn tiệc xuống, thưởng cho nha bà tử hồi môn của nàng ăn.

Minh Hà quan tâm : “Cô nương, hôm nay ngài ăn gì cả, là ăn một ít ?! Nếu để nô tỳ với phòng bếp món miến gà ngài thích ăn mang tới?”

Cũng đúng, trời lạnh như , cả ngày ăn gì, còn gì vui hơn khi ăn bát miến nóng hầm hập chứ.

Nếu Tiêu Duệ thật sự để ý nàng, khả năng nghĩ tới điểm .

Không chỉ để ý, cả trong Vương phủ, cũng ai để ý nàng.

Lâm Thục nhạt lắc đầu, : “Ta đói, mang xuống . Được , ngươi xem Minh Nguyệt, nếu nàng chuyện gì thì gọi đến hầu hạ .”

Loading...