Tại ngày đại hôn của , trong đêm động phòng hoa chúc, tin tiểu thϊếp của thấy, bỏ Vương phi của , dứt khoát rời tìm.
Lâm Thục giường, chút chóng mặt. Tay nàng nắm thật chặt lớp chăn dày , khỏi thấy may mắn, may mắn rằng đông, lớp đệm giường dày, nếu thì, cú ngã lúc nãy của nàng sẽ nguy hiểm.
Minh Hà Vương gia và Thôi công công trong nháy mắt thấy bóng dáng, ngây như phỗng.
Minh Nguyệt phản ứng kịp , phòng, vội vã chạy đến phòng ngủ hô “Cô nương” một tiếng, nhưng đó gì thì nàng . Cũng thể hỏi “Cô nương ngài chứ” , đêm tân hôn, trượng phu bỏ vì tiểu thϊếp, chuyện gì cho .
Minh Nguyệt nghĩ, thầm hận Dư Lộ, đau lòng Lâm Thục.
“Cô nương…” Nàng bước lên hai bước, ở mép giường, Lâm Thục đang ngây giường, nước mắt lập tức rơi xuống, “Cô nương, để nô tỳ về cho Quốc công gia, Thành Vương chuyện quá mức, để Quốc công gia mặt cho ngài!”
Phụ ? Lâm Thục tỉnh táo , đầu Minh Nguyệt ở cạnh giường. Minh Nguyệt , hai mắt nheo , nhíu mũi, nhếch miệng, thực sự giống Lâm gia bọn họ.
mà, nàng là của Lâm gia, còn là trưởng nữ của phụ , đại tỷ thứ xuất của nàng!
Phụ sẽ vì việc mà mặt cho nàng. Hơn nữa, nàng cũng cần.
“Không cần, .” Nàng , chống tay xuống giường lên, Minh Nguyệt vội vươn tay đỡ nàng, Lâm Thục hất tay Minh Nguyệt , phân phó: “Cầm y phục qua đây cho .”
“Cô nương, ngài gì?” Minh Nguyệt hoảng sợ.
Lâm Thục lạnh một tiếng, : “Ta là Vương phi, là nữ chủ nhân của Thành Vương phủ, việc hôm nay, xử lý mới đúng.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Minh Nguyệt thấy nàng rời trong ngày đại hỉ, yên lòng , vội vàng lấy y phục bình phong ở phòng trong, giúp Lâm Thục đổi xong liền theo nàng, chuẩn đến Tầm Phương viện.
Lúc Lý ma ma vội vàng chạy tới, cửa ngăn Lâm Thục , “Cô nương nô tỳ một câu thôi, ngài thể . Ngài cứ đợi ở trong phòng, Vương gia giải quyết chuyện xong, tất nhiên sẽ trở .”
Lý ma ma là một trong mấy Lâm Nguyệt mang theo khi gả đây. Bà từng là đại nha của Lâm phu nhân, lúc Lâm Thục mười tuổi liền điều qua để hầu hạ. Chỉ là Lâm Thục vẫn luôn thông tuệ hiểu chuyện, cần bà giúp gì, nên bà cũng quan tâm nhiều lắm, đây là đầu bà chuyện từ lúc đến chỗ Lâm Thục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-82.html.]
Lâm Thục hỏi ngược : “Nếu Vương gia trở thì ?”
Nếu Vương gia trở , nàng là tân nương một trông phòng ở đêm tân hôn. Truyền ngoài, nàng sẽ còn mặt mũi mấy tỷ ngày xưa, nàng cũng thể ngẩng đầu trong mấy Vương phi của Hoàng gia , khi cũng vì nàng mà Lâm gia sẽ trở thành trò trong kinh thành.
Nàng quyết cho phép chuyện như xảy .
Lý ma ma thể cam đoan Tiêu Duệ chắc chắn sẽ về, trả lời vấn đề , bà dứt khoát bỏ qua nó, hỏi: “Cô nương là dự định gì?”
Lâm Thục kiên nhẫn, nếu nể bà từng là của mẫu , nàng cũng thèm để ý bà đó. Nghĩ đến mẫu vô năng ngây thơ, Lâm Thục cũng cho rằng Lý ma ma lợi hại lắm. Nàng nóng lạnh hừ một tiếng, thèm lý do, vượt nhanh qua Lý ma ma.
Lý ma ma cũng tức giận khi mất mặt, đuổi nhanh theo, nhỏ giọng với Lâm Thục: “Cô nương, dù qua đó , cũng mong cô nương chuyện gì thì hãy thương lượng với Vương gia , ngàn đừng tự quyết định, khiến Vương gia tức giận. Còn , chuyện lúc nãy cũng dìm xuống, thể cho bàn luận.”
Lâm Thục dừng , lạnh lùng Lý ma ma.
Lý ma ma , là hạ nhân của nàng, là hạ nhân của cái ả ở Tầm Phương viện chứ!
Lý ma ma khỏi hối hận, thường ngày bà quá lười biếng , nếu sớm tính tình của đại cô nương là lời khuyên thế , bà gần gũi sớm hơn, để còn quyền chuyện mặt cô nương.
Bà gấp đến độ chảy mồ hôi đầy đầu, nhỏ giọng vội vàng : “Cô nương, là hồi môn của phu nhân, bây giờ theo ngài đến Vương phủ, đương nhiên là trung tâm với ngài. Chỉ là…cô nương hiểu nam nhân, chỉ cần sự để ý của Vương gia với cái vị ở Tầm Phương viện , là ngài thể để lời đồn truyền ngoài, nếu , chặn đường trở về của vị , Vương gia tức giận cho . Còn , nếu lời đồn truyền , ngài cũng sẽ là quản gia, Vương gia thì giống như đội nón xanh, càng bỏ !” Nếu lời của bà tác dụng thì bà phân phó , cần trở báo với cô nương.
Lâm Thục trầm mặc, thể , lời của Lý ma ma cũng vài phần đạo lý, nhưng dù , trong lòng nuốt trôi cơn tức .
Đây là ngày vui chỉ một trong đời của nàng, một thứ đê tiện rối, nàng chỉ xử lý cho ả, còn hỗ trợ che chở ả, thế nào cũng cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, Vương gia một chút cũng nể mặt nàng, nàng đúng là cho đều , Vương gia đội nón xanh thế nào cơ!
Lý ma ma cắn răng : “Cô nương, ngài nhịn một ít nữa, đợi tìm về tiện nhân , ngài thích xử lý thế nào thì xử lý , cần tranh chấp mấy việc nhỏ nhặt ! Cho dù ngài tranh thắng thì ích lợi gì chứ, chừng Vương gia sẽ giận ngài, bắt đầu đau lòng cho ả thì !”
Lâm Thục xong lời , khỏi Lý ma ma một cái, nghĩ đến, bên cạnh mẫu một tài ba như .
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, liếc Minh Hà, Minh Hà lập tức lui xuống. Mà Lý ma ma và Minh Nguyệt thì một trái một theo Lâm Thục Tầm Phương viện.