Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 88
Cập nhật lúc: 2025-07-29 00:11:43
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên ngoài trời sáng, tia nắng chiếu từ cửa sổ giấy chất lượng kém chói mắt.
Tình hình như khiến Dư Lộ ngủ nướng tiếp. Cô dụi mắt, mặc dù trời lạnh da đầu căng cứng nhưng cô vẫn vén chăn dậy rời giường.
Vì tối qua y phục khi ngủ nên lúc cô thấy lạnh. Cô nhảy đất một lúc lâu, đến khi thấy ấm hơn mới dừng .
Trần Chiêu còn tới.
Dư Lộ mặc đồ của tiểu tư đến trù phòng. Trời lạnh thế , trù phòng mở cửa cả một đêm, chắc nước trong thùng gỗ đều lạnh đến đông . Dư Lộ đun chút nước nóng để đổ thùng gỗ, nước trong thùng sớm tan , nhưng cô dùng đá đánh lửa, đây cũng là đầu tiên cô thấy cái bếp như .
Cũng may hồi xưa ăn nhiều nên tăng ít cân, hơn nữa lúc còn chạy trốn, thể cứ ngoài dạo , nên thể lực của cô vẫn còn nhiều. Không còn cách nào, cô đành tìm d.a.o thái trong phòng, dùng sức đập hồi lâu, đập đến lúc hai tay đỏ ngứa, băng trong thùng mới nứt .
Tối qua Dư Lộ lo lắng Trần Chiêu hạ độc ở trong nước, nhưng khi ngủ cả nửa đêm, cô hiểu rõ. Nếu Trần Chiêu gϊếŧ cô thật thì cần dùng đến thủ đoạn hạ lưu , chỉ cần đưa tay là thể bóp c.h.ế.t cô một cách dễ dàng .
Chỉ là, dù giờ cô vẫn còn sống, nhưng nghĩa là thể tin Trần Chiêu . Bây giờ gϊếŧ cô, thể là vì đến lúc, vẫn còn những thủ đoạn khác để hại cô thì . Với cả, lời hôm qua của khả nghi, thậm chí Dư Lộ còn ý nghĩ, đợi lúc chạy khỏi thành liền tìm cơ hội bỏ rơi Trần Chiêu.
Cũng thể , hơn nữa nếu như chỉ là hiểu lầm, nghĩa là tự đẩy chỗ dựa vững chắc .
Thôi thì quan sát thêm cái , Dư Lộ nghĩ. Cô múc nước rửa mặt, lấy muối chà răng, búi tóc lên, tiếp tục giả trang tiểu tư như hôm qua. mà nghĩ đến việc chạy trốn, cô nghĩ một lát đưa tay quệt ít nhọ nồi, trộn với đóng phấn mang theo, gương, chỉ đành lau sơ sơ mặt .
Làn da của cô quá trắng. Nếu ở hiện đại, lẽ cô sẽ ngoài mỗi ngày để sáng mù mắt khác, nhưng đây là cổ đại, là nữ nhân, nếu quá , là sẽ ‘họa thủy’ đó!
Dư Lộ khỏi cúi đầu n.g.ự.c . Tối qua cô để nguyên y phục ngủ, bộ n.g.ự.c siết đau chết. mà đau mới lợi, ít nhất nó bằng phẳng ít. Cô cũng gì nữa, vì khi mập lên thứ đầu tiên to là n.g.ự.c chứ!
Nếu theo Trần Chiêu thì còn , chứ với dáng của cô, chỉ sợ sẽ thu hút ít mấy
thành phần bất lương. Dư Lộ khỏi thấy tiếc nuối, vì lúc ở hiện đại cô một thể bệnh tật như chứ, nếu khỏe mạnh thì cô thể học taekwondo môn võ thuật nào khác , cô thể miễn cưỡng xông giang hồ.
Đương nhiên, là phái nữ, tuy Dư Lộ thấy xinh thật phiền phức, nhưng cô vẫn thích trông thật . Thà ít thứ để che dấu cái còn hơn là căn bản , dù , lúc nào cái thì tâm trạng cũng hơn.
Bận bịu một phen, Dư Lộ đoán chắc cũng tám giờ sáng mà Trần Chiêu vẫn tới. Lòng cô thấp thỏm, mà cũng đói, về phòng ăn nốt khối bánh còn tối qua, uống một ít nước còn dư trong nồi, coi như là ăn xong bữa sáng.
Bụng no, cũng như sức lực hơn, nếu gặp chuyện gì thật thì còn thể chạy trốn .
Thành Vương phủ, trong một xe ngựa đang chạy xa.
Trong xe chỉ ba , Tiêu Duệ nhắm mắt im lặng, Lâm Thục dửng dưng, còn Minh Nguyệt đang lo lắng cho hai , đồng thời cũng lo lắng cho bản .
Lúc nãy, ở trong phủ, cô nương hỏi bốn nha ai chuyên môn phụ trách
hầu hạ Vương gia tắm rửa. Bình thường, các nàng là nha của cô nương, Vương gia đến, ai cũng hầu hạ mới đúng, nhưng cô nương hỏi riêng như , ý nghĩa cũng giống ban đầu nữa.
Mọi đều là nhạy bén, mặc kệ lúc đấy nghĩ thế nào, bốn đều quỳ xuống.
Hiển nhiên Minh Nguyệt . Nàng ở Lâm gia, Định Quốc Công ân ái với Lâm phu nhân từ nhỏ. Nàng là một nha , xuất thấp kém, nàng từng nghĩ gả danh gia vọng tộc, nàng chỉ gả cho một nam nhân bình thường thôi.
Một tiểu tư thôi cũng , quản gia thì càng , chưởng quỹ cũng tệ. Nói chung, nàng tìm một thể đối đãi với giống như Định Quốc Công đối xử với Lâm phu nhân , trong mắt hai chỉ , sống bình bình đạm đạm như đến cuối đời là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-88.html.]
Tuyệt đối nghĩ đến theo Vương gia, thông phòng cho Vương gia.
Các nàng là nha hồi môn của cô nương, thật cũng thể là công cụ để củng cố sủng ái của cô nương, nhưng cô nương đối xử với nàng như , nàng thể tranh sự sủng ái của cùng một nam nhân với cô nương chứ.
Các nàng đều từ chối, nàng Minh Hà Minh Tâm cũng giống nàng, đều là thật tâm, duy mỗi Minh Phương là khác. Mặc dù Minh Phương cũng khước từ, nhưng càng giống như dục nghênh cự* hơn.
*dục nghênh cự: nhưng vẫn giả bộ từ chối.
Nếu cô nương tìm đến hầu hạ Vương gia thật thì cũng nên tìm Minh Phương mới đúng, cô nương thông minh như cơ mà, nàng ý của Minh Phương . cô nương chỉ dẫn theo nàng khi tiến cung với Vương gia ? Minh Nguyệt nghĩ đến ánh mắt Minh Phương nàng khi cửa lúc nãy, cảm giác chút lạnh.
Không khí trong xe ngựa quá đè nén. Dọc đường , Vương gia từng mở mắt, vẻ mặt cũng lạnh lùng, đang suy nghĩ điều gì. Mà cô nương nhà , nàng cũng gì, nhưng thỉnh thoảng Vương gia , nụ như là giễu cợt, khinh thường.
Minh Nguyệt khuyên nhủ cô nương, khuyên cô nương đừng giận dỗi với Vương gia. Nàng là vì cho cô nương, đồng thời cũng cho . Nếu cô nương và Vương gia giận , mấy nha như các nàng là khó xử nhất. Vương gia đang ở đây, nàng dám gì cả.
Minh Nguyệt chỉ thể chờ mong nhanh đến cung hơn, nhanh đến ngày mặt hơn.
Đến lúc đó, chắc chắn Quốc Công gia và Lâm phu nhân sẽ hỏi nàng tình hình thế nào, khi đó, nàng nhất định sẽ hết cho Quốc Công gia và Lâm phu nhân.
Một đường xóc nảy, cuối cùng cũng tới cửa cung. Xe ngựa của Thành Vương phủ , tuy trời rét, nhưng vẫn xuống xe để bộ . Minh Nguyệt dậy nhảy xuống xe , đó đưa tay đỡ Lâm Thục, mắt cũng thèm Tiêu Duệ.
Lâm Thục cắn môi, cuối cùng cũng gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Duệ với Trần Chiêu: “Ngươi về , ở đây vẫn còn Trần Bì. Ngươi còn chuyện phía Nam nữa, thừa dịp còn thời gian thì nhanh , tranh thủ trở về năm mới.”
Trần Chiêu khom : “Vâng, thuộc hạ lập tức khởi hành ngay.”
Tiêu Duệ gật đầu, đầu nhanh đến cửa cung.
Trần Chiêu nheo mắt một lát, thẳng đến lúc Minh Nguyệt thấy kì quái đầu mới thu hồi tầm mắt, leo lên ngựa chạy .
Hắn về Vương phủ mà là chạy đến tiểu viện, mới đến đầu ngõ liền thấy chuẩn phá cửa nhà .
“Đại ca!” Hắn kêu lớn, hai chân kẹp bụng ngựa thật chặt, chạy tới.
Trần Bì thấy , vẻ mặt bất mãn, “A Chiêu, đây là tiểu viện của chúng cơ mà, vụиɠ ŧяộʍ đổi khóa cửa ?”
Trần Chiêu trả lời mà hỏi : “Đại ca, mới đưa Vương gia tiến cung. Vương gia phân phó, hỏi đầu mối gì bên Dư chủ tử ?”
Trần Bì đáp, hai mắt ngừng về phía cửa, ý tứ rõ ràng.
Hắn hoài nghi Trần Chiêu giấu Dư Lộ ở chỗ .
Không chỉ mỗi Tiêu Duệ tin Dư Lộ thể chạy thoát một . Trần Bì cũng tin, nếu một nữ nhân từng trải qua thiên tai nạn đói như bọn họ thì còn , nữ nhân một một chạy vì mạng sống. Dư chủ tử khác. Trong cung, nàng là cung nữ hạng thấp, lúc đến Vương phủ thì thành Dư di nương độc sủng. Một nữ nhân như , đến nàng thể buông tha cho vinh hoa phú quý , mà cứ cho là , bên ngoài, cũng thể sinh tồn .
Với , Dư chủ tử trông xinh , nữ nhân như ngoài thì càng nguy hiểm hơn. Nàng chịu ở Vương phủ mà chọn trốn , chỉ hai nguyên nhân, một là đầu óc nàng nước , hai là nàng hồng hạnh tường*.
*hồng hạnh tường: nɠɵạı ŧìиɧ =v=