Theo thấy, mà Dư chủ tử hồng hạnh tường, thể là đường Trần Chiêu của !
Nữ nhân của Vương gia mà nó cũng dám , Trần Bì đoạt đao của đường để bổ đầu nó xem trong đó chứa cái gì!
Trần Chiêu cứ như thấy, : “Đại ca, Vương gia quan tâm chuyện , mau dẫn tìm , còn đến chỗ nữa. Đệ thời gian giúp , Vương gia sai chuyện khác .”
Cuối cùng Trần Bì vẫn nhịn , tiến lên túm áo Trần Chiêu, hạ giọng quát: “A Chiêu, mày Vương gia quan tâm đến Dư chủ tử, mày thể chuyện gì ! Mày , nếu Vương gia mày đang giúp nữ nhân của ngài chạy trốn, ngài sẽ gϊếŧ mày đó!”
Trần Chiêu mặc kệ, chỉ nhún vai : “Đại ca, đang gì , hiểu.”
Trần Bì tức chết, nhưng thể trực tiếp động thủ với , đành đẩy , xoay chỉ cửa: “Mày đừng giả ngu với tao! Mày mở cửa ! Mở cho tao lục soát, tìm tao mang về luôn!”
Cách cánh cửa, Dư Lộ đang ở bên , tay thì cầm cây gậy. Lúc thấy tiếng động ở cửa cô còn tưởng là Trần Chiêu đến, nhận tiếng động đó giống như tiếng phá cửa thì cô mới thấy đúng. Cô tìm chỗ núp, nhưng cô leo tường, khu nhà nhỏ đến mức thể rõ thứ qua một cái liếc mắt, cô chỉ thể kinh hồn bạt vía cầm gậy đến.
Không nghĩ tới, Trần Chiêu kịp thời chạy về.
Cô đặt cây gậy sang một bên, cả gần như dán cánh cửa, trộm lời Trần Chiêu và Trần Bì .
Trần Chiêu giữ Trần Bì đang phá cửa . Hắn Trần Bì, khuôn mặt bất đắc dĩ bỗng dưng biến đổi thành nghiêm túc, hai mắt trở nên sâu thẳm, Trần Bì như xa lạ.
“Đại ca!” Hắn lắc đầu : “Đệ , .”
Giọng nhẹ, nhưng sự đau nhức tay nhắc nhở Trần Bì đang giận thật.
“A Chiêu! Tao van mày đó! Tao gọi mày đại ca ?” Cả Trần gia bọn họ, già trẻ lớn bé đều c.h.ế.t hết, bây giờ chỉ còn mỗi hai , thể mở to mắt đường lên con đường c.h.ế.t như , “Đệ cái gì, , cho dù là nữ nhân nào, chỉ cần , đại ca đều tìm cho !”
Trần Chiêu vốn xác định vững chắc tâm ý , nhưng Dư Lộ như thế, cũng đừng trách .
Hắn kéo Trần Bì rời một đoạn mới buông tay , đang định gì, hai mắt chợt lóe lên, lời đến khóe miệng đổi: “Đại ca, chỉ thích nàng , đời , cũng chỉ cùng với nàng . Huynh đồng ý, liền mang theo nàng cao chạy xa bay, nếu đồng ý, liền c.h.ế.t mặt với nàng !”
Trần Bình ngơ ngác , hiểu đang chuyện với ai.Nếu là với , cứ cửa chứ?
Chẳng lẽ…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-89.html.]
Trần Bì đầu qua khe cửa, ngạc nhiên khi thấy một phần giày màu chàm.
Đây là ? A Chiêu đang ý gì? Trần Bì hiểu, Trần Chiêu, hy vọng thể lời giải thích.
Trần Chiêu : “Đại ca, chúc phúc , sẽ bình an thôi.”
Trần Bì sững sờ gật đầu, cứ mơ mơ hồ hồ Trần Chiêu đuổi . Hắn , Trần Chiêu lập tức lấy chìa khóa mở cửa . Cửa mở, đang định đầu kéo con ngựa vẫn một bên, bỗng nhiên một đôi tay trắng mịn lôi trở về.
Hắn theo phản xạ đá lên cửa một cái.
Mà Dư Lộ nhào n.g.ự.c , ôm chặt lấy , chôn mặt n.g.ự.c .
“Dư…” Bỗng dưng Trần Chiêu gọi Dư Lộ thế nào.
Mặt Dư Lộ vùi n.g.ự.c , thấy biểu tình mặt nàng, nhưng vẫn tiếng ngây thơ xúc động của nàng cất lên: “A Chiêu, gọi Lộ Lộ , tên Dư Lộ, gọi là Lộ Lộ.”
Vốn toan tính, vốn mưu đồ khác, trái tim vốn lạnh như băng, nhưng lúc giống như một luồng gió ấm áp thổi qua.
Kế hoạch ban đầu dường như quên ngay lúc .
Trần Chiêu kìm mà vươn tay, chầm chậm đặt lên eo Dư Lộ, chiều theo ý Dư Lộ, gọi tên nàng, “…Lộ Lộ.”
Dư Lộ ôm chặt hơn chút, nhưng hai mắt nhắm thật chặt, cô
nghethấy giọng như đang nũng của vang lên, “Ừm, A Chiêu. Chàng đến , còn sợ đợi nữa cơ, cuối cùng cũng tới . A Chiêu, chúng , chúng rời khỏi đây thôi, rời khỏi kinh thành, đến một nơi chỉ mỗi và , chúng sẽ ở với vĩnh viễn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cực kì lâu, dường như Trần Chiêu mới thản nhiên “Ừ” một tiếng.
Dư Lộ thấy.
Hoặc lẽ, cô chỉ chứ câu trả lời.
Hay hoặc là, Trần Chiêu chỉ là trả lời, chứ ý như . ai quan tâm chứ, hai đang ôm thật chặt, đều suy nghĩ khác .