Lâm Thục bộ dạng của nàng, trong lòng vui, nhưng vẫn kiềm chế , : “Lời bà lý chỗ nào, bà vứt mặt lấy lòng Tiêu Duệ, đây gọi là lý ?”
Minh Nguyệt dám lên tiếng. Nàng ở Định Quốc Công phủ từ nhỏ, thấy Định Quốc Công sủng thê tử của . Niên kỷ của Lâm phu nhân cũng nhỏ, nhưng lúc nào cũng thích nũng mặt Định Quốc Công, luôn coi ông là trời.
Minh Nguyệt còn coi Lâm phu nhân là tấm gương học tập.
Lâm Thục : “Ta và ngươi khác . Ta là đích trưởng nữ của Định Quốc Công phủ, là Thành Vương Phi danh chính ngôn thuận. Ta chỉ cần cạnh , cai quản hậu viện của , nuôi nấng con cái thật , duy trì mặt mũi bên ngoài của , cũng tôn trọng vợ cả là là . Còn ngươi, xuất thì kém, hiểu lấy lòng khác như thế nào, ngươi là hạ nhân, đương nhiên gả cho , hài tử của ngươi vẫn sẽ hạ nhân. nếu theo Vương gia, ít nhất hài tử sinh thể chủ tử , mẫu bằng tử quý, cũng sẽ bạc đãi ngươi. Minh Nguyệt, đây là cho ngươi, nếu ngươi lòng, suy nghĩ về đề nghị của .”
Trong lòng Lâm Thục, đúng là nàng cho Minh Nguyệt thật, chẳng qua cũng vì cho . Nàng lấy lòng Tiêu Duệ, nhưng nếu vững bước ở Thành Vương phủ, nhất định Tiêu Duệ sủng ái. Nàng cạnh tranh, thì tìm khác cạnh tranh .
Còn như Minh Nguyệt, nàng là thứ nữ của Lâm gia, nha đúng là tủi cho nàng . nếu lên trắc phi của Thành Vương thì cũng nữa, tuy phận hiện tại của nàng thích hợp, nhưng chỉ cần nàng sinh nhi tử, còn nữa, chẳng lẽ còn khiến nàng chịu ủy khuất ?
Minh Nguyệt quỳ phịch xuống đất.
“Nô, nô tỳ…”
Đây nghĩa là vẫn . Lâm Thục thấy thế, nàng nữa, lập tức cắt đứt lời nàng: “Được , ngươi hầu hạ nữa. Đi xuống .”
Minh Nguyệt bước cửa phòng chính, đúng lúc thấy Tiêu Duệ đang bước tới, quỳ xuống đất nữa.
Tiêu Duệ cũng chú ý nàng, thẳng cửa.
“Ta việc ngoài hai ngày.” Hắn với Lâm Thục: “Ta sẽ với bên ngoài là phong hàn, nếu tới, ngươi giúp đỡ ứng phó vài câu.”
Thân thê tử, đây là trách nhiệm .
Lâm Thục gật đầu, : “Được. mà, ngày mặt hôm thứ ba, Vương gia về kịp ?”
Ngày thứ ba là ngày mặt, nữ nhi xuất giá ba ngày, dẫn vị hôn phu về nhà đẻ. Chuyện là nhất định ở các gia đình bình thường, nhưng ở Hoàng gia, nữ nhi trở về là đúng, nhưng các Hoàng tử thể cùng. Nếu cũng tính là thất lễ, dù Hoàng tử cũng con rể bình thường, thể coi là nửa nhi tử . nếu thì nghĩa là nể mặt, nể mặt thê tử, nể mặt nhạc gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-92.html.]
Lâm Thục luôn là một con sĩ diện. Lúc nàng triệt để buông tha cho sự sủng ái của Tiêu Duệ. Dù đoán định bắt Dư di nương về, cũng hỏi nhiều. Giờ nàng hỏi cũng chỉ vì mặt mũi mà thôi.
Tuy Tiêu Duệ tức giận vì chuyện Dư Lộ chạy trốn, nhưng cũng thê tử mới cưới sai gì. Hôm qua tin lấy từ chỗ Tạ di nương Đào di nương quá kinh ngạc, đó chuyện tới phòng chính nữa cũng Lâm Thục mất mặt . Nếu ngày thứ ba mặt còn xuất hiện nữa thì đúng là đúng .
Hắn gật đầu, : “Đương nhiên. Nếu ngày về phủ kịp, ngươi cứ đến đó , sẽ đến .”
Lâm Thục câu trả lời thuyết phục, trong lòng vui vẻ, nhưng cũng thấy buồn. Mới thành , còn chuyển đổi từ phận tiểu cô nương kịp thì đối mặt với sự sủng ái của trượng phu với một nữ nhân khác, thậm chí còn giúp nữa, đây đúng là chuyện .
“Ngươi tìm Dư di nương ?!” Nàng hỏi Tiêu Duệ, nhưng chờ Tiêu Duệ trả lời : “Ngươi cứ ngoài như cũng yên tâm . Vậy , ngươi mang Minh Nguyệt theo, nàng hầu hạ, cũng an tâm hơn.”
Lâm Thục càng săn sóc, rộng rãi như khiến Tiêu Duệ càng hổ thẹn hơn, nên cũng bác bỏ lời nàng, gật đầu coi như đồng ý.
Lâm Thục cao giọng gọi Minh Nguyệt bên ngoài , “Minh Nguyệt, ngươi về thu dọn đồ đạc, hai ngày theo Vương gia.”
Tiêu Duệ xoay nhanh ngoài, lời từ chối của Minh Nguyệt còn khỏi miệng, lạnh lùng thúc giục: “Mau mau, sắp ngay , cũng rảnh để chờ ngươi .”
Minh Nguyệt ngây ngẩn, rơi lệ chạy về phòng thu dọn đồ đạc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Bì mặt Tiêu Duệ, nét mặt chút bất an. Hắn thấp giọng : “Thuộc hạ dẫn phân bốn đạo bắt đầu từ lỗ chó để tìm kiếm nhưng vẫn thấy Dư chủ tử. Từ qua đến nay, chúng lật gần như nửa kinh thành , nhưng mà vẫn…”
“Vẫn tìm!” Tiêu Duệ cắt lời : “Vẫn tìm, tìm khắp kinh thành cho , tìm thì tìm ngoài thành. Ta tin, nàng cánh để bay ngoài ?”
Một nữ nhân vẫn luôn ở thâm cung, một nữ nhân chút lý giải nào với thế giới bên ngoài, nàng còn thể ?
Tiêu Duệ lạnh lùng ngang qua Trần Bì, hai đội thị vệ trong sân. Hắn , trong phủ chắc chắn nội ứng của Dư Lộ, mà ngoài phủ, ắt hẳn cũng mang nàng chạy trốn!
Cái , cho dù là ai, chỉ cần bắt , nhất định sẽ c.h.é.m đó thành trăm mảnh!
Hắn chọn hai , phân phó: “Hai các ngươi thăm dò, nhất định tra cho ai gần đây thiết với Tầm Phương viện. Tìm khả nghi, bất kể là ai, bộ bắt , nghiêm hình tra khảo cho !”