Tiêu Duệ thành ngày thứ hai liền phong hàn, ngày thứ ba mặt vẫn về cùng Lâm Thục, mặc dù là chân chân , nhưng trong mắt ngoài, vẫn là mang bệnh cùng Vương phi về mặt.
Cái cũng cho Lâm Thục đủ thể diện.
Già trẻ lớn bé của Lâm gia đều vui vẻ, Định Quốc Công còn cố ý xin nghỉ ở nhà, mang theo hai và nhi tử tiếp đãi Tiêu Duệ trong thư phòng. Mà Lâm Thục cũng gọi đến phòng của Lâm lão phu nhân, tỉ mỉ hỏi thăm sinh hoạt tân hôn của nàng.
Đương nhiên Lâm Thục cái gì cũng , còn hổ khen Tiêu Duệ. Mọi thấy Tiêu Duệ về mặt với nàng nên cũng nghi ngờ giờ, khi hỏi mấy câu liền thả nàng để nàng gặp mẫu Lâm phu nhân.
Bởi vì hạ nhân của Lâm gia theo, tuy Lâm Thục hai ngày Minh Nguyệt và Tiêu Duệ phát sinh cái gì , nhưng cũng chỉ thể nhịn xuống hỏi gì.
Đến chỗ Lâm phu nhân, hai con thiết một phen, bà trái thấy Lý ma ma, bèn hỏi Lâm Thục: “Con trở về mang theo Lý ma ma?”
Trong lòng Lâm Thục thích mấy thứ Lý ma ma dạy, lo lắng Lý ma ma trở về liền hết bộ cho mẫu , nhỡ đứa bé trong bụng mẫu chuyện gì, nàng thể chịu nổi . Nên hôm nay nàng đặc biệt để Lý ma ma ở trong phủ.
“Bà lớn tuổi , trời còn lạnh như , , thôi thì con kêu bà ở luôn.” Lâm Thục : “Bà là của mẫu đưa cho con, con cần quan tâm nhiều mới đúng.”
Lâm phu nhân , phất tay hiệu mấy hạ nhân ngoài, chờ hết mới : “Cho dù ai đưa thì cũng là hạ nhân, chủ tử bộ dáng của chủ tử. Nếu con đối xử với hạ nhân quá , hạ nhân thường sẽ quên quên phận, càng nhiều hơn.”
Đây đầu tiên Lâm phu nhân những lời . Trước đây Lâm Thục đều tai trái lọt tai , nhưng giờ nghĩ đến Minh Nguyệt, nàng khỏi quan sát mẫu nhiều hơn.
Lâm phu nhân thẳng: “Con cũng đừng như , là vì cho con. Cho dù đưa con Lý ma ma, là mấy nha Minh Nguyệt Minh Hà bên cạnh con, chủ tử, con ân uy tịnh thi* mới . Huống hồ bây giờ con còn là Vương phi, gả cho một phu quân như , bên ngoài thì thôi, nhưng mấy bên cạnh con thì trông coi cho kĩ.”
*Ân uy tịnh thi: ân – ân huệ, uy – uy nghiêm, tịnh – cùng, thi – thi triển, phát huy. Ý cả câu là Lâm Thục thiện như nhưng cũng thể mất uy nghiêm .
Nếu Lý ma ma thể truyền tin tức , Lâm Thục cho rằng Lâm phu nhân quyết định của nàng.
“Mẫu gì . Từ tới nay, nha hồi môn đều tài sắc vẹn là vì để về phu quân tầm hoa vén liễu bên ngoài mà chỉ bên .” Nàng : “Bên cạnh con mấy nha , trừ Minh Phương chút dã tâm , những khác con đều thể nắm trong tay.”
Lâm phu nhân nghĩ rằng nữ nhi trực tiếp như , bà ngẩn một lát mới : “Con đừng ngốc như , lời khó , khác con cũng , tìm khác thể giống như tìm con .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-97.html.]
Trên đời , duy nhất thể tin chỉ mỗi bản .
Lâm Thục trong lòng: Nói trắng là, thà để đạp hư bản cũng cho ngủ với khác. Nam nhân như , Lâm Thục nàng hiếm gì.
“Nương đạo lý, nữ nhi nhớ kỹ.” Nàng cũng phản bác, : “Sáng nay dậy sớm, giờ con mệt quá. Nương, con về phòng nghỉ ngơi một lát.”
Lâm phu nhân vội vàng gật đầu, đang định gọi Minh Nguyệt tới hỏi tình hình ở Vương phủ của Lâm Thục mà Lâm Thục Minh Nguyệt .
Trở khuê phòng ngày xưa, đồ vật vẫn giống lúc , Lâm Thục nhịn thở dài. Nơi đây, nàng thể thường xuyên trở về nữa, và nàng cũng còn là Lâm gia đại cô nương buồn lo như ngày xưa.
“Hai ngày nay, Vương gia nơi nào?” Sau khi xuống, Lâm Thục liền hỏi Minh Nguyệt đang cúi đầu tiến .
Minh Nguyệt thấp giọng trả lời: “Lòng vòng ở ngoại thành hai ngày, vẫn tìm thấy bóng dáng của Dư di nương.”
Lâm Thục lạnh một tiếng, đang định hỏi, Minh Nguyệt tiếp: “Nô tỳ thấy, hình như Vương gia dự định rời kinh tìm Dư di nương.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cái gì?!” Lâm Thục cả kinh, nhịn hét lên.
Tay Lâm Thục nắm chặt , chằm chằm Minh Nguyệt, trong lòng hận đau, vành mắt chậm rãi đỏ lên. Đây chính là phu quân, mà theo lời mẫu , thêm một thương nàng. Hắn thương nàng như đấy!
Bọn họ còn đang tân hôn, rời khỏi kinh thành tìm một di nương!
“Hai ngày nay, ngươi đều hầu hạ bên cạnh Vương gia?” Nàng hỏi Minh Nguyệt, cố gắng khống chế giọng run rẩy.
Minh Nguyệt Lâm Thục ý gì, nàng quỳ bịch xuống đất, nhỏ giọng cầu khẩn: “Cô nương, nô tỳ ý như , cầu cô nương khai ân, tha cho nô tỳ…”
“Làm , ngươi coi trọng ?” Lâm Thục lạnh giọng cắt lời Minh Nguyệt, : “Dù thế nào, cũng đường đường là một Vương gia, ngươi chẳng qua chỉ là một nô tỳ cha , theo , ngươi gì ? Trái , , ngươi cảm thấy vị trí di nương xứng với ngươi ? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi thể bắt trái tim của Vương gia, sinh con trai cho , liền chủ cho ngươi trắc phi!”
Nô tỳ cha …
Minh Nguyệt cúi đầu gì nữa, ý của cô nương là đang nàng là một tiện chủng ? , một cái tiện chủng, cô nương cho phép nàng hầu Vương gia, là cho mặt mũi lắm , nàng còn chịu, đúng là điều.