Bây giờ Dư Lộ hỏi, nàng nghĩ đến cái tên quê của , nghĩ nghĩ, cho  cái khuê danh mới: “Ta tên Xảo Tiên, Đào Xảo Tiên.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Dư Lộ.” Dư Lộ : “Từ hôm nay chúng  cứ gọi tên  . Được ?”
Đều   phận giống , kêu tên cũng   gì sai. Đào di nương
, : “Được ,   gọi ngươi là Lộ Nhi nhé. Ngươi kêu  Xảo
Tiên là  .”
Lộ Nhi…
Dư Lộ  tên gọi quen thuộc
, suýt nữa  cầm  mà rơi nước mắt. Cô với nguyên chủ  cùng
tên, hồi   nhà  gọi cô là Lộ Nhi, Đào di nương nhắc đến,
lập tức chạm  nơi mềm mại nhất trong lòng cô.
Chết xong  sống  là  vui, nhưng cũng  khổ sở riêng, đó là  còn  gặp   nhà luôn yêu thương  nữa.
Cô  Đào di nương, bỗng dưng   nàng   gì, nếu như  thể
giúp, cô sẵn sàng hỗ trợ. Phải  là kết cục của Đào di nương trong
truyện cũng  . Nguyên chủ là  gϊếŧ, nhưng nàng    rút
đầu lưỡi  đưa đến thôn trang. Một cái di nương phạm , đầu lưỡi   rút,  thôn trang thì  gì sống  .
Chờ nàng  ở đấy,   chỉ mỗi cái chết.
Dư Lộ : “Xảo Tiên, ngươi nghĩ  gì?”
Muốn sủng ái, trong truyện nàng  cũng  . Từ lúc Tiêu Duệ thấy Dư Lộ liền một lòng nhớ đến Dư Lộ. Đến khi thích nữ chính xong cũng  tâm
 ý với nữ chính. Đào di nương   sủng ái, cũng   con
cái,  đó đố kỵ với nữ chính,  ngừng  lời gièm pha với Vương
phi, cuối cùng  Tiêu Duệ tức giận đến  gϊếŧ, vẫn là  nữ chính
cầu tình, mới chỉ  rút lưỡi thôi.
Chỉ là nàng   chịu rời , nên cuối cùng  đưa đến thôn trang,  đó nữa,   .
Muốn cái gì? Cái  còn  hỏi ? Cô  cái gì thì nàng   cái đấy. Đào di nương trả lời Dư Lộ như .
Phải , mong  của cô là rời  đó.
 lời   thể  .
Dư Lộ : “Vương gia ,  thích   chuyện, cũng  thích  .”
Đào di nương  , hai mắt lập tức trừng lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuuong-26.html.]
Dư Lộ tiếp tục : “Hắn…thích nữ nhân gầy chút,  lời chút, cả trái
tim đều đặt lên  , gặp lúc nguy hiểm  thể vì  mà chết.”
Cái gì ? Dư di nương đang  tin tức  dễ dàng   cho 
? Đây là đang dạy ,   để   tâm của Vương gia ?
Nàng  vì    ?
Lời , là thật  là giả?
Tim Đào di nương đập thật nhanh.
“Còn ,  thích nữ nhân kiên cường, hiền lành,  cần quá chủ động.”
Tự  cảm giác , kết hợp với trong truyện, Dư Lộ tận lực suy nghĩ, cái gì nhớ  đều  hết cho Đào di nương.
 mà   như , cô cảm thấy Tiêu Duệ thật kì lạ.
Dư Lộ  xong, để  cho Đào di nương cơ hội suy nghĩ. Vừa lúc mặt trời
xuống núi, cô   ngoài , từ từ tản bộ trong vườn  về Tầm
Phương viện.
Mới  vườn, cô liền kích động lên, bởi vì cô  thấy Tiêu Duệ, cùng với Trần Chiêu   !
Mục đích cô   là để  thể gặp  Trần Chiêu.  đây là hậu viện,
thường thì ngoại nam   . Tiêu Duệ  một thư phòng ở ngoại
viện, bình thường cũng ít kêu  đến thư phòng ở nội viện, cho nên cơ hội  thấy Trần Chiêu  ít.
Không nghĩ đến vận khí   như , mới  cửa là gặp .
Tiêu Duệ hôm qua tức giận, giờ vẫn  tiêu tan,    thích nữ
nhân chủ động nhất, nên thấy Dư Lộ cao hứng liền  lạnh, liếc qua
xong rời  luôn.
Dư Lộ cũng  tức giận, vẫn  bóng lưng của họ.
Chiều cao của Trần Chiêu với Tiêu Duệ tương xứng, với cả tập võ nhiều năm,
dáng   là . Hơn nữa tay  còn cầm cây đao lớn, xứng thêm
khuôn mặt góc cạnh rõ ràng,  qua vô cùng  trai. Dư Lộ  chằm
chằm cây đao, nghĩ đến trong truyện   mỗi Trần Chiêu dùng đao, cảm
thấy  là hài lòng.
Nam nhân  đấy, tại  nguyên chủ    trúng chứ.   ,  thể lọt  mắt xanh của cô!