Tối hôm qua,  khi giải quyết xong những sự tình quan trọng từ sớm, quân  thành trú đóng tại Hưng Hóa thành công khiến Trịnh Kinh đầu hàng, đối với bọn họ mà  thì đây là chuyện . Sau khi bàn bạc bố trí bước kế tiếp với triều thần suốt đêm, Khang Hy chuẩn   về  chuyện tâm tình với nhi tử một lúc.
   ngờ nhi tử béo  đến gặp di mẫu  mấy câu   mãi  thấy về, phái  qua đó  ngóng mới  đèn đóm ở Vĩnh Thọ cung  tắt hết .
Mười lăm tháng tám,  tiện triệu nữ nhân thị tẩm, Khang Hy  ngủ một , cả đêm trằn trọc  yên giấc.
Trước  cũng  những lúc  ôm nhi tử ngủ, nhưng là vì khi đó bận quá, cơ thể quá mệt mỏi, đầu  chạm  gối  ngủ say.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tối qua    thể nóng hầm hập của nhi tử béo,  cứ cảm thấy  quen.
"Bảo Thành sai ." Dận  ngoan ngoãn nhận sai.
Khang Hy hừ lạnh một tiếng,   với  bé  bản lĩnh thì đừng  về nữa.  cứ cảm thấy câu    chỗ nào đó là lạ.
Khang Hy thở dài, cúi đầu hỏi: "Tại    về?"
"Di mẫu uống say... ôm chặt Bảo Thành." Dận  mím môi,  chuyện  giấu   nên giải thích thêm một câu: "Di mẫu, nhớ Bảo Thành. Không  ai, ở bên cạnh nàng."
"Cho nên con cũng quên lão a mã  của  luôn ? Vậy mà  phái   về  một tiếng?" Khang Hy   thì càng giận hơn, nha đầu đó   bên cạnh , còn  thì ?
Thái tử mà  ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn   thể quên mất  a mã ?
"Hoàng a mã,  già. Không quên, quốc sự,  thể  phiền." Dận  gấp gáp giải thích.
Ai mà  tối qua hoàng a mã sẽ xử lý quốc sự đến khi nào chứ? Cậu bé chỉ   ngủ một  mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-137.html.]
Hơn nữa, di mẫu  cần  bé như .
Khang Hy giận lắm, kết quả chính là trong một tháng tiếp theo Dận   thể bước chân  khỏi Càn Thanh cung dù chỉ một bước, bởi vì hoàng a mã   cũng dẫn  bé theo.
Hơn nữa,  bé còn   quen với tám thư đồng mới tới của , sư phụ dạy học còn  ngừng tăng thêm bài vở.
Dận  thật sự  bận, bận đến tận khi tan học,  ngã đầu xuống  ngủ  !
Dù thái tử  đến   thì Minh Huyên cũng  thấy cô đơn, hài tử   học, còn  hoàng a mã của  bé ở bên  chằm chằm, Minh Huyên   gì  lo lắng cả.
Mỗi ngày ôm Cổn Cổn thoải mái tự tại  bao, thời tiết mát mẻ thì hẹn Na Bố Kỳ cách cách tới ăn lẩu, hoặc là nướng thịt.
Lúc rảnh còn thuận tay vẽ cho tiểu thái tử mấy bức tranh, tránh trường hợp khi  bé    lao  vẽ.
Hạt giống mà nàng gieo xuống đất  đ.â.m chồi  ít, nhưng rõ ràng là chúng  thích ứng  với loại thời tiết , bao gồm cả hạt giống cà chua, Minh Huyên chỉ đành nhổ hết. Cuối cùng chỉ còn  chồi non của dâu tây và táo.
Thật  chồi non của hai loại cây trông giống hệt , nhưng   Minh Huyên hoán đổi, phủ rơm rạ lên, cũng  ai  bên trong  lớn lên thành cái dạng gì.
"Tỷ  thứ gì thì cứ tiêu tiền mua là  , hà tất   khổ chính  như ?" Na Bố Kỳ thấy Minh Huyên ngày nào cũng    đống chồi non bé xíu đó,  ăn hạt lựu   cung nhân tách sẵn  vui vẻ .
Minh Huyên  dậy, phủi đất  tay,  : "Có tiền cũng khó mua  niềm vui của ."
"Được ! Mấy ngày nay thời tiết  lạnh, chúng  gọi món Phật nhảy tường ! Món đó ngon lắm, chỉ là  chuẩn   mấy ngày." Na Bố Kỳ ngáp một cái,  đó đề nghị.
Minh Huyên lắc đầu, : "Vượt qua phân lệ của  ,  cần."
"Tiêu bạc  chứ! Tỷ tích cóp nhiều bạc như  để ấp trứng ?" Na Bố Kỳ chỉ hận rèn sắt  thành thép.