Lương Cửu Công  ngốc, cảm khái trong lòng sự may mắn của Minh Huyên.
Mùa đông ở kinh thành vẫn luôn lạnh lẽo, thời tiết ngày càng lạnh hơn, đến Cổn Cổn cũng  thích  khỏi phòng nữa. Nó  bò  nệm chỗ gần chậu than nhất chuyên tâm gặm cành lá cây trúc chẳng hề thấy ngon chút nào. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ  cho một ít quả khô đỡ thèm.
Chỉ  lúc  thấy Minh Huyên mới chịu động đậy chạy đến  mặt nàng tủi  kêu 'hu hu'.
Minh Huyên thường sẽ đau lòng, mềm lòng mà trộm cho nó ăn một vài loại quả tươi mới.
Minh Huyên  từng thấy con gấu trúc nào thích ăn hoa quả hơn cả cây trúc, đương nhiên loại quả nó thích vẫn nhất là quả táo.
Nó sinh  trong cung, lớn lên ở trong cung, thực  nó   thể nào thích ứng với cuộc sống ngoài tự nhiên nữa. Nếu  định nuôi nó thì Minh Huyên đương nhiên  cho nó ăn những thứ ngon nhất.
Sau khi Na Bố Kỳ xuất cung,  vui vẻ nhất chính là Dận ,  bé quả thực quá phấn khích.
Vân Mộng Hạ Vũ
  nhanh  đó  bé  còn vui vẻ như  nữa. Bởi vì di mẫu thực sự  yêu Cổn Cổn,  bé  di mẫu lo lắng Cổn Cổn sống    trong mùa đông, lo lắng Cổn Cổn ăn  ngon.
Dận   nhịn  tức giận.
Cậu bé luôn cảm thấy địa vị của  trong lòng di mẫu đang vô cùng nguy hiểm.
"Ngươi   , cả ngày chỉ  ăn, vì  di mẫu,  thích ngươi?" Cậu bé trộm đưa theo Tiểu Thuận Tử lẻn  trong phòng của Cổn Cổn. Dận  chỉ  mặt Cổn Cổn tức giận hỏi.
Trước mặt Minh Huyên, Dận  vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, nhưng thực  tiểu thái tử  hề ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài.
Nếu   đang  tiểu thái giám ôm thì Dận  chỉ  vươn tay kéo lông của Cổn Cổn để trút giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-150.html.]
"Thả cô xuống, nó sẽ  tấn công con . Nó là một phế vật." Không túm  lông, Dận  tức giận . Cậu bé  từng thấy con gấu trúc nào tấn công con .
'Kít' một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...
Cái đệm dày Cổn Cổn đang   nó dùng móng vuốt cào thành từng miếng vải, bông bay tán loạn.
Tiểu Thuận Tử thấy  lập tức ôm Dận  lên chạy, tiểu thái giám chuyên chăm sóc Cổn Cổn ở phòng bên cạnh  thấy liền vội vàng chạy sang. Cậu  thấy tình cảnh như  liền tiến đến ôm một cái... đùi của Cổn Cổn.
Tiểu Thuận Tử chạy vội  khỏi phòng của Cổn Cổn, cách xa phạm vi hoạt động của nó. Sau khi  khỏi hàng rào,  mềm oặt   bệt xuống đất.
"Nó... đang khiêu khích cô?" Dận   dậy từ   Tiểu Thuận Tử, đôi chân ngắn đang định chạy , Tiểu Thuận Tử liền vội vàng ôm lấy. Dận  đen mặt cắn răng : "Cút , nó dám khiêu khích cô."
Dận  nhớ  rõ con gấu trúc   khi  thấy giọng  của  mới bắt đầu cào đệm.
Đây là việc  từng xảy , di mẫu   còn khen nó ngoan, di mẫu còn  mấy cái đệm chuẩn  cho nó đều  cần dùng đến. Nó nhất định  hiểu lời  của  nên mới dám khiêu khích.
"Thái tử gia , ngài    gì? Nô tài  dám đánh con gấu trúc đấy ." Tiểu Thuận Tử sắp  ,  thực sự hối hận,  nên  theo ý thái tử đưa thái tử  .
Dận  thực sự  tức giận.
 Tiểu Thuận Tử  cho  bé  ,   Minh Huyên  thấy tiếng liền  . Dận  vùi đầu  lòng Minh Huyên tức giận : "Cổn Cổn bắt nạt cô."
Minh Huyên cau mày trừng mắt  Tiểu Thuận Tử. Cổn Cổn nó  ngoan ngoãn thế nào  chăng nữa cũng    hề  sức chiến đấu. Vì  nên nàng vẫn luôn  cho phép Dận   gần Cổn Cổn, chỉ sợ Cổn Cổn  cẩn thận  hại  bé, mất cả mạng cũng  thể.
Tiểu Thuận Tử quỳ  đất cúi đầu  dám lên tiếng.
Minh Huyên ôm Dận   lòng, nàng  hết một lượt từ  xuống  mới xoa đầu  bé nghiêm khắc : "Không     là  cho con   ?"