Ôm tiểu thái tử, ăn đồ nóng hổi trong nồi, hai  thổ lộ nỗi khổ khi xa cách, tình cảm càng sâu đậm hơn.
Dận   nghiêm khắc kiểm điểm bản    nữa,  nên bướng bỉnh liên lụy đến Minh Huyên.
"Có thể bướng bỉnh, cũng  thể nghịch ngợm, nhưng điều tiên quyết là  đảm bảo an  của bản ."
Trẻ con mà, nghịch ngợm   cũng là điều đương nhiên.
Dận  gật đầu, khoảnh khắc di mẫu rơi nước mắt lúc  thấy  bé,  bé thực sự cảm nhận  cảm giác   khác nhớ mong, vô cùng mãn nguyện cũng vô cùng tự trách.
Không cần  ép  văn nữa , tiểu thái tử ngoan ngoãn mặc  xoa nắn, tâm trạng của Minh Huyên  .
Nàng đồng ý với Dận  cùng  thưởng mai.
Trên tay ôm lò sưởi, mặt đeo khẩu trang  tạm bằng vải lụa mỏng,  tai chụp cả bịt tai, hai   đùa vui vẻ  đến nơi  nhất để thưởng mai trong hoàng cung... Thiên Thu các.
"Hách Xá Lý  , khó  cơ hội bắt gặp   ngoài nha." Đông Giai thị hành lễ với thái tử. Dận  đáp  xong, nàng  mới  Minh Huyên ăn mặc kín kẽ chỉ  thấy đôi mắt thì mím môi  .
Minh Huyên chớp chớp mắt   hình trong ngày đông giá rét vẫn yểu điệu duyên dáng của Đông Giai thứ phi, nàng than thở: "Tỷ tỷ  đúng,  thực sự  thích  ngoài.   đồng ý với thái tử điện hạ cùng ngài  thưởng mai."
Đông Giai thị vươn tay che miệng  , móng tay giả dài  đầu ngón tay,  ánh nắng càng chói mắt hơn.
Minh Huyên rụt rụt cổ, nàng đoán rằng nếu như đánh , móng tay như  mà chọc một cái chắc chắn sẽ hủy dung,  chừng mất cả mạng luôn.
"Mau lên, cô   chỗ ." Dận  đột nhiên mất kiên nhẫn ,  gián đoạn mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu Minh Huyên.
Minh Huyên   gật đầu với Đông Giai thị, nàng dắt tay thái tử tiến lên, nàng  : "Xíu nữa chúng  đắp hai  tuyết vận động cơ thể  ?  mà điều kiện tiên quyết là con  đồng ý  khi chơi xong trở về uống một bát canh gừng khử hàn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-157.html.]
Mắt Dận  sáng lên liên tục gật đầu, hoa mai  hấp dẫn  bé bằng việc đắp  tuyết.
Bọn họ  chuyện  nhỏ giọng, nhưng Đông Giai thị  thấy lúc Minh Huyên  chuyện với thái tử, eo hạ thấp, đầu cúi xuống, nàng   châm biếm  :"Về thôi."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Di mẫu đừng đeo, móng tay dài,  thể nắm tay." Đợi  khi Đông Giai thị  một đám cung nhân tháp tùng rời , Dận  mới  đầu  Minh Huyên :"Móng tay dài  ."
Minh Huyên gật đầu :"Vậy   con cũng nên tránh xa móng tay dài , chẳng may  chú ý  móng tay đ.â.m ,  thì thảm , chắc chắn sẽ là một lỗ m.á.u  to."
Dận   nghĩ đến liền rùng , phía   rối loạn. Minh Huyên đang định  đầu thì Dận  : "Cô nhớ . Còn nữa, ngày tuyết rơi, di mẫu đừng , giày bồn hoa, sẽ  ngã."
Minh Huyên  đôi ủng da hươu  chân gật đầu phụ hoạ:"Con  đúng lắm, quả thực đúng như ."
"Ô Nhã cô nương  ngã ở đằng  suýt nữa thì kéo theo cả Đông Giai thứ phi." Xuân Ny giải thích. Dù  chính thức   hậu cung nhưng   phong phẩm vị gì nên trong cung đều gọi một tiếng cô nương.
Ô Nhã thị?
Thực  Minh Huyên  hiếu kỳ.
    móng tay dài của Đông Giai thị  loá mắt nên nàng  hề để ý đến Ô Nhã thị    xinh  dịu dàng ở phía  nàng . Bây giờ  từ xa chỉ còn bóng lưng nhếch nhác loạng choạng mà thôi.
Nhìn hình bóng mảnh mai , Minh Huyên lập tức cảm thấy  lạnh, nàng kéo chặt áo khoác gió dày ở  .
"Đây rõ ràng   đến thưởng mai, đến  vẻ hả?" Lúc Đông Giai thị  mất, còn   theo hầu khoác thêm áo khoác ngoài  dày,  giày bồn hoa,  hai cung nhân một trái một  đỡ tay.
Ô Nhã thị thì ?
Mặc mỏng như , còn  giày bồn hoa.
"Hoàng a mã của con  đến nỗi nghèo  chứ?" Ô Nhã Thị là chính hoàng kỳ bao y*. Tổ phụ là tổng quản Ngự thiện phòng, phụ  là tham tướng hộ quân, hơn nữa căn cơ của nhà nàng  trong Nội vụ phủ  chắc chắn,  trông  thảm như ?