Màn đêm buông xuống, Minh Huyên đang ôm Cổn Cổn vuốt ve, cho nó ăn  ánh trăng, bỗng  thấy  tiếng  ở bên ngoài,  chút quen thuộc nhưng nàng  nhớ  là ai.
Không bao lâu ,   tiếng động    nâng  khỏi Dưỡng Tâm điện.
"Eo  thật đấy!" Một đêm thị tẩm hai ? Minh Huyên mở to mắt, ôm Cổn Cổn run bần bật, hoảng sợ .
Cổn Cổn đang ăn táo, đột nhiên  nàng ôm đầu, nó  ngừng lắc đầu,  rụt đầu  tiếp tục gặm.
Lực đạo của Cổn Cổn suýt nữa  Minh Huyên  ngã.
Nàng tức giận chọc chọc  lưng Cổn Cổn,  dáng vẻ   buồn của nó, Minh Huyên thở dài: "Vẫn là ngươi hạnh phúc nhất,   chuyện gì phiền não."
Cổn Cổn ăn táo, vô cùng vui vẻ, tiếng nhai nuốt của nó giống như đang  với Minh Huyên, ăn ngon ăn ngon, ăn cả đời cũng  chán, thú hai chân,  lấy thêm một chút!
Vân Mộng Hạ Vũ
Minh Huyên bật ,  chuyện lo lắng đều tan biến, cho dù Khang Hy triệu một   vài  đến thị tẩm thì cũng  liên quan gì đến nàng?
"Nghe  Đới Giai thứ phi  cả một đêm, Ô Lạp Na Lạp thứ phi ở bên cạnh cũng chạy đến náo loạn một trận,  Đới Giai thứ phi quấy nhiễu giấc ngủ của  khác, như  tang!" Buổi sáng, khi Xuân Ny  lấy thức ăn trở về, lập tức  với Minh Huyên tin tức lớn trong cung hôm nay.
Minh Huyên ngáp một cái, lúc  mới nhớ vì  nàng  cảm thấy tiếng  đêm qua quen thuộc, thì  là của Đới Giai thị!
"Vì   ?" Minh Huyên tò mò hỏi.
"Nghe  là hoàng thượng đuổi thứ phi  ngoài, chê nàng  ồn ào!" Xuân Ny và các cung nhân bày đồ ăn sáng , buồn  .
Minh Huyên chớp chớp mắt, nhớ  một chút, hình như đúng là  ồn ào, nhưng mà giọng   êm tai mà? Giọng  dễ  sẽ  chê phiền. Chẳng lẽ  triều xảy  đại sự gì, khiến cho hoàng thượng phiền lòng?
Nam nhân ức h.i.ế.p nữ nhân đều là đại móng heo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-179.html.]
Đới Giai thị  nữa cũng   đổi  gì, vốn dĩ nàng  là   sủng ái nhất trong những thứ phi mới tiến cung, nhưng mà bây giờ  thành    sủng nhất.
Dường như hoàng thượng  quên mất nàng , ngay cả đồ nà phủ Nội Vụ đưa đến cũng càng ngày càng kém, may mà a mã của nàng  đảm nhiệm chức vụ tư khố ở phủ Nội Vụ, nên lúc  nàng  mới  thê thảm như Trương thị.
Đới Giai thị  sủng ái,   hoàng cung đều  thể  thấy tiếng  của nàng , Đới Giai thị   sủng ái thì  giống như biến mất khỏi hoàng cung.
Chuyện  khiến Minh Huyên vô cùng thổn thức, luôn miệng cảm thán,   ôm tiểu thái tử một cái để giảm bớt kinh hãi.
Đối mặt với sự nhiệt tình đột xuất của di mẫu, Dận   hưởng thụ.
"Hoàng a mã , để Bảo Thành, trải nghiệm dân tình,   , thứ gì ? Thứ gì cũng !"
Chạng vàng ngày mùng một tháng hai,  khi tan học, Dận  chạy tới Vĩnh Thọ cung, vẻ mặt đầy mong đợi hỏi Minh Huyên.
Muốn gì cũng ?
Minh Huyên híp mắt, tự hỏi một chút,  nghĩ  , vì  liền : "Ta  điện hạ bình an trở về cho  một cái ôm là , bất kể   đều  để thị vệ ôm con, nhớ ?"
Dận  gật đầu,  hỏi: "Ngoài cái  , thì ? Bảo Thành  vàng,  bạc,  mua gì cũng ."
Khi tiểu thái tử   mua gì cũng , Minh Huyên cảm thấy cả   bé đang tỏa sáng, thật sự đang tỏa sáng.
Có tiền,  thể tiêu thoải mái.
Về cơ bản, đây chính là mơ ước của đại đa  nhân loại.
Minh Huyên  ánh mắt nghiêm túc của  bé, tự hỏi một chút  : "Mua cho  mấy xâu kẹo hồ lô !"
Nàng  xong  dặn dò: "Nhất định nhất định   đến những chỗ nguy hiểm,     một , cũng   gặp bất kỳ ai một , con  ?"