"Đáng! Kẹo hồ lô  là món ngon nhất  đời mà  từng ăn." Minh Huyên cực kỳ nghiêm túc . Chân tình của tiểu thái tử, thực sự đều ở trong kẹo hồ lô.
Dận  thấy thế, nghiêng đầu  Minh Huyên, mở miệng : "Di mẫu  ăn, lúc nào cũng  thể  cho cô, cô sẽ mua cho , cả đời."
Minh Huyên gật đầu thật mạnh, nháy mắt cảm thấy tiểu thái tử  mặt vô cùng cao lớn, khí tràng ba mét tám.
Khang Hy giải quyết xong chính sự  trì hoãn, mới vặn vặn cổ : "Hôm nay, là ai chuẩn  tiền bạc cho thái tử?" Chuẩn  chu đáo quá mức.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lương Cửu Công cúi  trả lời: "Lúc , những thứ thái tử cần đều ở   nô tài, hà bao  eo thái tử điện hạ hôm nay là thứ phi nương nương ở Vĩnh Thọ cung đưa."...
Khang Hy ngây !
Sơ ý?
Chẳng lẽ   lạc hậu ?
Nhi tử   tiêu tiền của ?
Tức giận!
Có một loại cảm giác giống như  cực cực khổ khổ trồng cây nhưng    khác hái quả.
"Nói với Ngự thiện phòng, ngày mai  một chút kẹo hồ lô cho Dận ." Khang Hy giật  một lát,  đó phân phó .
Hắn  vĩnh viễn chiếm giữ vị trí đầu tiên trong lòng nhi tử, để nhi tử luôn luôn cảm nhận  tình yêu thương của hoàng a mã.
Lương Cửu Công cung kính nhắc nhở: "Hoàng thượng, thái tử  thích đồ chua..."
"Vậy thằng bé  kẹo... Khoan , thái tử  ?" Khang Hy há miệng,  thể tin nổi : "Nó  mang theo kẹo hồ lô đến Vĩnh Thọ cung ?"
"Bẩm, khởi bẩm hoàng thượng,  mang theo." Lương Cửu Công  mũi chân , ấp a ấp úng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-184.html.]
Khang Hy chớp chớp mắt,  tức đến mức bật , hôm nay nhận  kẹo hồ lô của nhi tử,  còn  cảm động nữa! Nếu Bảo Thanh   chằm chằm,  cũng  lỡ đưa.
Kết quả... Kết quả...
Càng tức giận!
Dận  trở về từ Vĩnh Thọ cung, ngay lập tức  thấy ánh mắt ai oán của Khang Hy,  bé tràn đầy nghi hoặc,  đó  tươi : "Hoàng a mã,  vui ? Hãy ngắm Bảo Thành!"
Khang Hy đưa tay túm  bé  lòng, vỗ mấy cái lên m.ô.n.g của nhi tử,  mắng: "Đồ tiểu hỗn đản nhà con!"
"Bảo Thành   là hỗn đản." Dận  nhíu mày phản bác,  bé là do Nữ Oa nương nương cẩn thận tỉ mỉ nặn thành, tụ hội tất cả tinh hoa của trời đất, tạo nên một Ái Tân Giác La Dận , là thái tử độc nhất vô nhị của Đại Thanh.
Khang Hy véo véo khuôn mặt nhỏ của  bé, mở miệng : "Trong lòng con chỉ  nữ nhân Hách Xá Lý Minh Huyên đó,   nhớ  mua đồ cho trẫm?"
" mà...  mà... Bạc của Bảo Thành, đều đưa cho hoàng a mã, để ở chỗ, Lương công công. Bạc   con, là di mẫu cho." Dận   ủy khuất : "Nam nhân ,  tiêu tiền của nữ nhân."
"Vậy  con  tiêu? Con   là nam nhân  ?" Khang Hy bật  .
Dận  lắc đầu, mở miệng : "Trưởng bối cho,  dám từ chối."
Khang Hy  há miệng,  cảm thấy      nhi tử.
"Hoàng a mã, Bảo Thành, đều cho . Vàng bạc, đều cho ." Dận  thấy Khang Hy vẫn  khác thường, liền mở miệng an ủi: "Bảo Thành, chính là của hoàng a mã."
Những gì  bé  đều là hoàng a mã cho, nhưng mà của di mẫu thì  mà? Tiền bạc mà di mẫu cho,  thể tiêu cho hoàng a mã.
Khang Hy ôm chặt nhi tử, tràn đầy kích động. Trong lúc kích động liền buột miệng thốt : "Hoàng a mã cũng là của Bảo Thành."
"Không !" Dận  dán hai tay  mặt Khang Hy, nghiêm túc : "Hoàng a mã là hoàng thượng, đế vương, độc nhất vô nhị, một núi  thể  hai hổ, một nước,  thể  hai vua."
Di mẫu  mỗi  đều  giữ vững điểm mấu chốt của ,  đời , điểm khác  giữa con  và động vật chính là  thận trọng và khắc chế bản .
Cậu bé là thái tử,  là   một   vạn  ,  thể vì  hoàng a mã sủng ái mà đánh mất bản .