Minh Huyên mơ mơ hồ hồ ngủ một giấc dậy thì thấy  của phủ Nội vụ khiêng đồ     phía đông điện, những đồ khiêng  đều là đồ dùng đắt đỏ.
Rõ ràng   là đồ mà một  chỉ  địa vị là tần như nàng  dùng, nàng lập tức ôm n.g.ự.c thấy  ngột ngạt.
Trước đây ở ngay trong trung tâm thành Bắc Kinh nàng   một căn nhà xa hoa  thể nuôi gấu trúc, kết quả tự nàng đánh mất một phần tư, đây là nỗi xót xa đến nhường nào.
Hai chữ đau lòng  Minh Huyên khắc sâu  trong đầu, cuối cùng nàng quyết định   sẽ  thấy buồn bực nữa,   nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Trẫm  hề đoán sai?" Sau khi  nô tài bẩm báo xong, Khang Hy  nhịn   to.
Bờ vai của Lương Cửu Công cũng rung rung vì cố gắng nhịn .
Ngày thứ ba  sinh thần của Dận , chính là sinh thần của Tam công chúa. Trước đây Dận  chẳng thèm quan tâm.
 mà năm nay, quan hệ của hai   hòa hoãn, đặc biệt là gần đây thời gian Trường Sinh tỉnh táo càng ngày càng ít, Dận  quyết định vẫn nên tặng một món lễ vật.
"Đệ  , xem cánh diều, bay lên,   trung."Trường Sinh  con diều phượng hoàng xinh , trong mắt lóe lên sự chờ mong.
Dận    liền cho  gọi thái y. Nếu như bọn họ   thì  bé sẽ đưa   . Nếu như  ... thì sẽ mang bức họa vẽ cảnh thả diều  đây di mẫu vẽ cho  cho   xem.
Thái y đều  , trạng thái của Trường Sinh a ca  đạt đến điểm giới hạn,   điều gì là   nữa .
Dận  và Tam công chúa dứt khoát đưa Trường Sinh  thả diều.
Lần đầu tiên  khỏi Chung Túy cung, Trường Sinh  cái gì cũng thấy mới lạ. Lúc tỷ tỷ thả cánh diều  định bay lên   trung,  mặt  bé đều là sự vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-208.html.]
"Thái tử ca ca, ngoài hoàng cung trông như thế nào?" Trường Sinh hiếu kỳ hỏi.
Dận   hề suy nghĩ cho   hỏi hoàng a mã,  bé  bức họa do họa gia thời Bắc Tống Trương Trạch Đoan vẽ bức 'Thanh minh thượng hà đồ'. Cậu bé  cho  đến Vĩnh Thọ cung lấy bức họa mà  khi xuất cung trở về Minh Huyên dựa theo lời miêu tả của  bé vẽ .
"Bên ngoài... nhiều  quá!" Trường Sinh  dòng  đông vui tấp nập  bức tranh  dài,  bé  kìm  cảm thán.
Tam công chúa  mệt lâu , thấy      thả diều, liền kéo sợi dây diều chạy đến, bảo cung nhân lấy kéo đưa cho Trường Sinh : "Đệ cắt dây , nỗi đau của bệnh tật sẽ biến mất,  thể cũng sẽ  hơn."
Trường Sinh cầm cây kéo nhỏ,  phượng hoàng giấy xinh    trung cắt một cái  : "Tỷ tỷ, là phượng hoàng, tỷ đừng  bệnh."
Tam công chúa vươn tay chọc chọc n.g.ự.c  bé  vui vẻ gì : "Đệ thả bay  thì  liên quan gì đến ? Nếu  cũng là  , nếu   bệnh nữa thì cũng là ."
Trường Sinh toét miệng : "Trường Sinh sắp  còn đau đớn nữa ."
Dận  thở dài một  vươn tay xoa đầu tóc vàng hoe của  ,  bé cứ   với   hơn chút nữa.
"Thái tử ca ca, kẹo tranh đường,  ngon ?" Trên đường Trường Sinh trở về vẫn  dáng vẻ vui vẻ của đám tiểu hài tử vây quanh sạp bán kẹo tranh đường trong tranh,  bé  nhịn  hỏi.
Dận   từng ăn,  bé chỉ thích dùng đường để vẽ tranh đường, chứ   thích đường.
Nhìn Trường Sinh, Dận  : "Xíu nữa cô sẽ bảo Ngự thiện phòng,  vài cái cho . Đệ ăn thử là   ngon  ."
Trường Sinh hưng phấn gật đầu, nhưng đợi đến lúc  bé ăn tranh đường thì   còn thích như  nữa.
Bởi vì mỗi   khi uống thuốc, ma ma sẽ cho  bé ăn đường,  bé chẳng hề  chấp niệm gì với đường cả.
"Nếu   thể  ngoài xem thì  ." Trường Sinh đầy mong đợi .