Sau khi Ngô Đồng   và  rằng Na Bố Kỳ  đồng ý, Đông Giai thị há hốc mồm, nàng   bao giờ nghĩ rằng còn  khả năng .
Lãi hơn một ngàn lượng vàng, con     ngu ngốc như thế chứ?
Đưa  cho ,  chắc chắn sẽ  giữ  sự sỉ nhục , giúp nàng  giải quyết  chuyện, hơn nữa còn  khiến Long Khoa Đa oán trách nàng , hơn nữa còn đưa vàng cho nàng , tại    đồng ý?
"Ngươi   rõ ràng , chẳng  bổn cung   sẽ  giữ tiện nhân  sống  đời  ?" Đông Giai thị đen mặt, nhỏ giọng .
Ngô Đồng gật đầu, trả lời: "Nô tỳ   hết, nhưng... Quận chúa , ngài   thiếu vàng!"
Không thiếu vàng?
Một câu  khiến   tức giận  thôi.
Đông Giai thị nhất thời  thể nghĩ   cách nào khác.
"Nương nương dừng bước!"  đúng  lúc ,  bên cạnh Khang Hy  đến, rũ mắt cúi   .
Đông Giai thị  đầu  mới , Khang Hy đang ở cách đây  xa, bảo  chờ .
Chờ ?
Nếu là ngày thường, Đông Giai thị   thể từ chối?
 bây giờ? Sao  thể?
Vân Mộng Hạ Vũ
Đông Giai thị cuống quýt ôm bụng : "Làm phiền công công  với hoàng thượng một tiếng,  bổn cung  chút  thoải mái nên trở về Thừa Càn cung ."
Nói xong, nàng  lập tức chạy nhanh với hình tượng  phù hợp với sự mảnh mai yếu đuối   của , vội vàng trở về Thừa Càn cung.
Nhiều năm như , đây là  đầu tiên  biểu  từ chối, Khang Hy sờ sờ cằm, cảm thấy  chút mới mẻ.
Nhìn thấy cảnh tượng biểu  ôm bụng chạy như điên, nghĩ rằng  lẽ nàng  đang  bệnh, vì thế chu đáo cho   gọi thái y, còn   đến thể hiện sự ấm áp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-236.html.]
"Ta đang  cái gì  chứ?" Đông Giai thị thực sự sụp đổ,  khi trở  Thừa Càn cung, nàng  nhanh chóng súc miệng, dùng bột đánh răng đánh răng,  đánh  phẫn nộ .
Đông Giai thị  giày bồn hoa, cho dù chạy nhanh như thế nào  nữa thì tốc độ cũng  hạn.
Khi nàng   mới cúi  đánh một , đang định đánh răng  thứ hai thì Khang Hy  đến.
"Biểu , nàng  ? Cảm thấy khó chịu ở  ?" Khang Hy bước  với vẻ mặt lo lắng, thậm chí còn  cho  thông báo. Hắn bước đến giúp nàng  vỗ vỗ lưng, quan tâm .
Đông Giai thị cúi đầu xuống vội vàng dùng khăn tay lau khoé miệng, lúc  mới ngẩng đầu lên  Khang Hy,  : "Không  gì, chỉ là  khó chịu... Nức..."
Đây là mùi vị gì ?
Khang Hy bối rối!
Hắn  bao giờ nghĩ rằng   thể ngửi  một mùi vị mang theo  thở trần gian như thế    biểu .
Trong lòng , biểu  chính là một tiểu tiên nữ, mặc dù đôi khi    vẻ, cũng thích ghen tị,  cẩn thận đề phòng, nhưng bình thường   dính khỏi lửa phàm tục, thậm chí ăn cái gì cũng chỉ ăn mấy miếng thì  no .
Hôm nay  xảy  chuyện gì ?
Ngay khi  đang suy nghĩ thì Đông Giai thị  ợ một  nữa.
Nụ   mặt Khang Hy đông cứng , mùi vị  thực sự  nồng!
Hắn đặt một ngón tay  sống mũi, nghi hoặc hỏi Ngô Đồng: "Nương nương của các ngươi khó chịu ở  dày ?"
Ngô Đồng chần chờ một chút,  sự ngầm đồng ý của Đông Giai thị, gật đầu.
Khang Hy  một câu hãy nghỉ ngơi thật ,  thấy dáng vẻ sợ hãi run bần bật của biểu ,  mềm lòng : "Không  , những  ăn ngũ cốc hoa màu đều  những lúc cảm thấy khó chịu, trẫm ở... Đi  đây!"
Vốn dĩ    ở  với nàng, nhưng Đông Giai thị  ợ thêm một cái nữa, thấy nàng   che kín miệng  nhưng vẫn  thể kiểm soát  mùi vị nồng nặc, Khang Hy  thể chống đỡ , rời .
Khang Hy  mới rời  thì thái ý  đến, Đông Giai thị  lóc yêu cầu Ngô Đồng đuổi thái y , một  nàng   trong đại điện, đau lòng hối hận.
Tại  nàng   thể  nhịn , cứ khăng khăng  ăn chân giò  chứ? Ăn chân giò thì thôi , tại    ăn tỏi nữa?