Vừa   bé  ngay bên cạnh hoàng a mã, nhưng cũng   rõ.
Khang Hy liếc mắt   bé một cái,  thẳng: "Ai bảo nhà con   di mẫu  vẽ tranh và kể chuyện xưa?"
Dận Thì  thể tin nổi,  đầu  Khang Hy : "Không  ạ? Nhiều di mẫu như     lấy một  ư?"
Khang Hy gật đầu.
Thật    , nhưng mà  xua tan ý niệm của hài tử ,  sẽ tiếp tục   phiền.
Người chân thành như nha đầu Hách Xá Lý gia  hiếm thấy, nàng đối với Dận  chính là như , đây   là một quyển sách vẽ đơn giản,  còn  cả núi non nguyên mẫu.
Nhìn tiểu hầu tử sống động trong tranh,   nàng còn đặc biệt đến Ngự trân viên xem khỉ thật để vẽ.
Người bình thường hiếm ai  thể   như .
Lời của Khang Hy  tai Dận Thì thật sự là sét đánh giữa trời quang!
Nhiều di mẫu như     lấy một  dùng .
Dận Thì chịu đả kích,  bé  Dận , mở miệng : "Cho  mượn di mẫu của  hai ngày  ?"
Dận  ngẩng đầu   bé, đắc ý : "Di mẫu chỉ thích một  cô thôi!"
Khang Hy  Dận Thì buồn bã như  cũng  đành lòng,  bảo Dận  cho  bé mượn sách xem.
Sắc mặt Dận  trầm xuống, tuy cho mượn sách nhưng trong lòng   khó chịu.
Biết  như  thì  bé   khoe khoang.
Dận   Dận Thì cầm sách trong tay  chịu buông,  chằm chằm Dận Thì đến khi  bé  xong, Dận  dứt khoát lấy ,  đó trốn trở  hậu điện phía đông của Vĩnh Thọ Cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-258.html.]
"Nghe  nương nương tặng thái tử   một quyển Tây Du Ký cực kỳ ?" Sau khi  Dận Thì  đến chuyện , Tam công chúa vội vàng chạy đến Vĩnh Thọ cung hỏi thăm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bàn tay đang lật Tề Dân Yếu Thuật của Minh Huyên cũng  dừng, nàng gật đầu : " là  chuyện ."
Khi tặng lễ vật  ngoài, nàng    ý định giấu giếm.
"Ta   nhiều trang sức , tất cả đều cho nương nương,   thể vẽ cho  một quyển ?" Tam công chúa  khẩn trương .
Minh Huyên đặt sách xuống, nàng  Tam công chúa, khẽ lắc đầu, giải thích : "Sách cho thái tử  vẽ  nhiều năm mới xong,  thật sự   thời gian để vẽ quyển thứ hai."
Tam công chúa chỉ  Dận Thì ca ca  thôi  cảm thấy yêu thích, cô bé  Minh Huyên, đột nhiên hỏi: "Có  lúc   hung dữ với nương nương, cho nên   thích , đúng ? Ta nhận  với nương nương,  ?"
Minh Huyên ngạc nhiên,  chút tò mò hỏi: "Công chúa hung dữ với  khi nào?"
Nàng thật sự  nhớ, nàng và Tam công chúa  ít khi tiếp xúc, mỗi  cô bé đến đây đều là tìm thái tử. Vậy rốt cuộc là nàng và Tam công chúa xung đột khi nào?
"Nương nương  nhớ ?" Tam công chúa mở to mắt,  thể tin nổi : "Ngạch nương của  , năm , lúc  và thái tử thả diều,  coi nương nương như cung nhân mà răn dạy,  thật sự quên  ?"
Mỗi  cô bé đến Vĩnh Thọ cung, ngạch nương đều cảnh cáo, cô bé cũng  dám nhiều lời. Kết quả vị nương nương   nhớ gì cả? Vì  nàng   thể quên chứ?
Minh Huyên cẩn thận nhớ  một chút, hình như đúng là  chuyện như .
Nàng  khẽ, : "Ta thật sự  nhớ, hơn nữa mấy năm nay công chúa   đổi lớn như , bây giờ  trở thành công chúa  tất cả  khen ngợi."
"Tất cả   khen ngợi? Vậy nương nương cũng thích , đúng ?" Tam công chúa vội vàng hỏi.
Minh Huyên gật gật đầu : "Công chúa xinh  hiểu lý lẽ như ,  ai  thích chứ?"
Hài tử tầm tuổi   thể thông minh như  cũng  nhiều, từ chuyện Trường Sinh a ca  , nàng cảm thấy Tam công chúa là một hài tử  .
"Vậy..." Tam công chúa  định mở miệng thì nhớ nàng   vẽ cho thái tử   nhiều năm, cô bé mím môi, : "Ta tạ  với nương nương,     thể để thái tử   cho  mượn sách xem ?"