Không  ai quan tâm đến ý kiến của Minh Huyên, chỉ  Lương Cửu Công  bên cạnh liếc  nàng một cái,  đó cũng cúi đầu,   một lời.
Ngày mồng hai tháng hai, ngày rồng ngẩng đầu, bởi vì  phận của Minh Huyên là nha , cho nên  cần rụt rè giống như mấy tiểu cách cách hoặc là mấy phụ nhân mà bọn họ gặp   đường.
Minh Huyên mua bánh nướng ven đường  ăn cùng Dận ,  ăn  : "Người ngoài cung  thật nhiều trò chơi,  cứ nghĩ rằng chỉ  Tết Đoan Ngọ mới  đua thuyền rồng chứ, ngày mồng hai tháng hai cũng  ?"
Lúc  Dận   buông tay Khang Hy, chạy đến bên cạnh Minh Huyên.
Vấn đề   bé  , vì  liền kêu một tiếng cầu cứu: "A mã!"
Khi Dận  đến bên cạnh nàng, Minh Huyên  mua một sợi dây thừng ở vệ đường,  đó buộc  đai lưng của hai , đề phòng lạc đường.
Lúc Khang Hy  ,  hai   nối với  bằng một sợi dây thừng, khóe miệng  giật giật, giải thích: "Nhịn suốt một mùa đông nên   cũng  thả lỏng một chút."
Dận  gật gật đầu, ngẩng đầu há miệng, Minh Huyên thuận tay nhét cho  bé một miếng, Dận   ăn  giải thích: "Vậy nhất định là rảnh rỗi."
"Thật sâu sắc!" Minh Huyên giơ một ngón cái với Dận ,  đó  : "Thiếu gia, cách giải thích của  thật tuyệt."
Dận  nhướng mày ăn bánh nướng, vô cùng đắc ý.
"Mười bảy mười tám tuổi là độ tuổi  nhất,  chăm chỉ  sách, cũng  học võ tử tế,   suy nghĩ đền đáp triều đình, cả ngày chỉ  ăn chơi hưởng lạc,  rảnh rỗi thì là gì?" Khang Hy bĩu môi, lập tức .
Minh Huyên  , thành thành thật thật ăn hết bánh nướng của ,  thấy bên cạnh  một tiểu cô nương đang bán khăn tay, khăn thêu bình thường nhưng   sạch sẽ, nàng liền  qua mua mấy cái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khang Hy còn đang chờ   khen , kết quả  thấy nàng và nhi tử đang chọn khăn ở bên đường. Hắn chỉ  lắc đầu thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-264.html.]
Mua khăn xong, Minh Huyên   thấy một ông lão đang bán quả cam nàng tiến  mua mấy quả,  đó chia cho mỗi  một quả.
Khang Hy cầm quả cam   là to nhất nhiều nước nhất,    chuyện, im lặng  nàng và Dận  ghé  một chỗ lải nhải,  đùa.
"Hay lắm, rốt cuộc cũng sắp tiêu hết , nặng c.h.ế.t . Túi tiền lắc qua lắc   chân  đau  chết." Sau khi Minh Huyên mua một đống quả cam, túi tiền nhẹ   nhiều. Nàng vui vẻ,   với Dận .
Dận  sờ sờ hai túi tiền nặng trĩu  hông , cảm thấy di mẫu    lý, nặng như , lỡ như  bé  cao lên  thì  .
Di mẫu từng , tiểu hài tử   đeo những thứ quá nặng.
Sau đó, hai  sôi nổi thảo luận nên tiểu chỗ tiền  như thế nào, Minh Huyên phát hiện bên cạnh  một cửa hàng trang sức, liền xúi giục Dận  mua cho  một chiếc vòng tay.
Tất nhiên Dận   phản đối, vì , hai   dạo một vòng trong cửa hàng trang sức. Sau đó, quyết định mua hai chiếc vòng bạc, một chiếc lớn một chiếc nhỏ, màu sắc và hoa văn giống  như đúc, ngoài  còn mua một mặt trang sức đeo thắt lưng nặng trĩu.
"A mã của con đối với con chắc chắn là chân ái, con còn  bạc..." Hai chiếc túi của Dận  đều đầy tràn, tiền đồng, bạc vụn, cần cái gì là  cái đó.
Sau khi mua hai chiếc vòng bạc thì vẫn còn thừa, hai  quyết định  mua một chiếc mặt đeo thắt lưng  cùng kiểu dáng nhưng nặng hơn chiếc  nãy. Như  mới tiêu hết một nửa túi tiền.
Mua vòng tay giống y hệt của di mẫu, chỉ khác kích thước, trong lòng Dận  cực kỳ vui vẻ.
Nhi tử  ngoài còn nhớ mua đồ tặng , mặt trang sức đeo thắt lưng?
Cho dù Khang Hy ở bên ngoài cửa hàng  một nữ nhân dây dưa cũng vẫn vui vẻ đeo bên hông.
"Ngươi  nhi tử  ?" Người dây dưa với Khang Hy là một tiểu cô nương nhà phú quý,  giày da  chân nàng  là  đây là một cô nương  Mãn.