Nô tài cầu xin hoàng thượng cho phép nô tài xuất cung  nghiên cứu vấn đề . Nô tài  một thúc thúc trong tộc, y thuật cũng  hề thua kém nô tài." Sau khi  xong, Tôn thái y khẩn cầu  Khang Hy.
Bình thường ông  vẫn luôn kiêu ngạo vì  sủng ái, bây giờ   lo lắng hoàng thượng  nỡ buông bỏ ông , vì thế ngay cả thúc thúc trong tộc cũng kéo  ngoài.
Khang Hy hoảng hốt gật đầy, chuyện  đương nhiên  cho phép !
Không chỉ cho phép, Khang Hy còn sờ sờ  nốt nổ  mặt, tỏ vẻ  sẵn sàng hỗ trợ tất cả  thứ!
Sau khi xong việc, thái hoàng thái hậu định gọi Minh Huyên đến trò chuyện, kết quả    đối phương  tự doạ  đến đổ bệnh, bà thở dài một tiếng, cuối cùng mang theo Tô Ma Lạt Cô đích  đến tìm Minh Huyên.
"Đứa trẻ ngoan, đừng sợ! Có ,  hoàng thượng, con  cần  sợ hãi, ngay cả quỷ thần cũng  về phía chúng ." Thái hoàng thái hậu  xuống bên mép giường Minh Huyên, nhỏ giọng an ủi.
Minh Huyên  thụ sủng nhược kinh gật gật đầu, : "Thần   sợ, ngài cũng đừng lo lắng."
Thái hoàng thái hậu gật đầu,   đôi mắt của Minh Huyên, nó vẫn trong trẻo sáng rực, thế là đột nhiên mỉm , mở miệng : "Trước  con thích  những cuốn thoại bản nào ? Trở về  cũng   một chút, hình như  thú vị?"
Minh Huyên cúi đầu,  chút  hổ : "Ngài đừng chê , bây giờ thần  vẫn còn hoảng,   những lời tàn nhẫn thì dễ, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc vẫn  những  thực sự oan uổng  giày vò, trong lòng thần   cảm thấy áy náy. Hơn nữa bây giờ... Thanh danh của thần  ở trong cung cũng   mấy."
"Làm   thể? Ta xem ai dám  bữa." Thái hoàng thái hậu lắc đầu an ủi : "Yên tâm , sẽ  lan truyền  ngoài , tất cả đều  bịt miệng ."
Nói xong, bà   : "Nếu con sợ những chuyện đó thì tiếp theo cứ ngoan ngoãn ở trong Vĩnh Thọ cung,  sẽ bảo Ngự Thiện phòng  Phật nhảy tưởng cho con thêm vài  nữa, chờ đến khi  chuyện kết thúc hẵng   ngoài chơi."
Minh Huyên ngoan ngoãn đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-317.html.]
Lần đầu tiên đến Vĩnh Thọ cung,  sự bầu bạn của Dận , thái hoàng thái hậu  xem gấu trúc.
"Di mẫu của con là một đứa nhỏ ngốc nghếch, thật lòng thật  đối xử  với con,  lẽ là hoàng ngạch nương của con phù hộ." Thái hoàng thái hậu  Cổn Cổn đang ôm cây trúc  ngừng ăn, mở miệng : "Con  sống  đời, hiếm khi   một  đối xử chân thành với  như , Bảo Thành, vận khí của con  ."
Trong hoàng gia,   một  thật lòng như ,   là phúc khí thì là cái gì?
"Bảo Thành nhớ , nhưng ô khố mã ma, ngài  thể  cho Bảo Thành   xảy  chuyện gì ?" Dận   với vẻ mặt nghi hoặc.
Trong lòng  bé nghi hoặc, nhưng thấy di mẫu  thoải mái,  bé cũng  dám rời khỏi nàng, vì thế đến tận lúc  vẫn  hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì  xảy ?
Nghe , thái hoàng thái hậu mỉm , gật đầu với Tô Ma Lạt Cô.
Sau đó Dận   thấy tất cả những chuyện  xảy  trong phiên bản  tóm tắt.
Khi  bé đang cảm thấy may mắn vì  đời  còn  một  di mẫu  thì phúc khí kiếp  của di mẫu   đè ép xuống .
Hốc mắt Dận  ngay lập tức trở nên đỏ bừng,   trở về ôm di mẫu một cái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thái hoàng thái hậu ở  thêm một lát, để  vô  ban thưởng  rời , nhưng Dận   hề dừng ,  khi   lập tức ôm chặt lấy di mẫu.
"Sao ? Có ai chọc tức con ?" Thấy  nhóc đỏ mặt bước  với hai mắt đỏ bừng, Minh Huyên hoảng hốt,  dậy vội vàng .
Dận  lắc đầu, ôm Minh Huyên : "Cô  chỉ  kiếp  di mẫu sống  mà kiếp  cũng  sống ."
"Được! Ta   mà!" Minh Huyên gật đầu, thở dài: "Chúng  đều  ."