Mượn cớ  kể chuyện cho thái tử, Minh Huyên  thu thập  nhiều kiến thức về địa lý, văn hoá, ẩm thực của các quốc gia xung quanh.
 đồng thời Minh Huyên cũng  đổi cách dạy dỗ thái tử.
Trước đây Minh Huyên cảm thấy Khang Hy quan tâm đến tất cả các hài tử, vì  hi vọng thái tử hoà thuận với bọn chúng. Bởi vì theo lẽ thường, là phụ mẫu đều sẽ  mong   thấy cảnh nhi nữ bất hoà.
 bây giờ Minh Huyên  nghĩ như  nữa.
Khang Hy   là a mã bình thường mà  là hoàng đế. Kể cả thái tử   tự tay nuôi lớn, đặt kỳ vọng cao  thái tử, nhưng Khang Hy vẫn là một hoàng đế.
Thái tử là quân, mà những  khác... là thần.
Ranh giới giữa quân thần  rõ ràng.
Thái tử  thể nhân từ nhưng tuyệt đối   nhường nhịn.
Ban đầu Dận  thấy  khó hiểu, di mẫu yêu cầu tất cả nô tài trong Vĩnh Thọ cung thấy  là  hành lễ, bất kì ai cũng   qua loa lấy lệ. Nàng thậm chí còn trách phạt nô tài bởi vì đối phương  đủ cung kính với  bé.
Hơn nữa thể loại câu chuyện di mẫu kể cũng  đổi  nhiều.
"Di mẫu  ?" Dận  cúi đầu buồn bực hỏi.
Minh Huyên đáp lời: "Bây giờ con  bắt đầu  răng , đương nhiên  còn là tiểu hài tử nữa,  một vài quy củ  lập  ."
Dận  bịt mồm nghiêng đầu suy nghĩ.
Cậu bé nhớ đến  khi  mẫu  phong  quý phi, nàng  thích  bé như thế nào cũng vẫn gọi bằng tôn xưng*. Di mẫu  tuân thủ quy tắc như , nàng nghiêm khắc yêu cầu  bên cạnh  cũng chẳng  chuyện kì lạ gì.
*Tôn xưng: Cách gọi kính trọng.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-358.html.]
Minh Huyên bảo  bé há miệng xem tình hình phát triển của răng mới mọc. Nàng thấy răng  đều liền dặn dò  bé   dùng lưỡi đẩy răng, chú ý ăn uống thanh đạm.
Ba hôm  Dận  rụng một chiếc răng cửa,  đó  bé  còn thích há miệng nữa.
Thậm chí lúc gặp tiểu Thập Nhất cũng   mở miệng, khiến tiểu Thập Nhất vô cùng lo lắng.
Cho dù  mặt Khang Hy cũng  ít hơn   nhiều. Khiến Khang Hy thấy  quen cho lắm,   khuôn mặt tươi  và lời nịnh nọt hàng ngày của nhi tử,  cứ thấy thiếu thiếu điều gì đó.
  mặt Minh Huyên  há to miệng để nàng xem xét.
"Con  trưởng thành ,  răng chính là dấu hiệu của việc trưởng thành." Minh Huyên thấy Xuân Ny    là thái tử liền ngậm miệng, nàng liền  .
Dận  bịt mồm  Minh Huyên :"Không  vẽ, cô  cần bức họa   răng,   cũng  cần ký ức như ."
Dận    răng trông  ,  bé bịt mồm kiên trì . Lúc  bé soi gương suýt nữa thì  vì cái lỗ lớn chỗ giữa hàm răng trông   xí.
Minh Huyên gật đầu, tất cả những kí ức về tiểu thái tử đa  đều là kí ức . Vì  lúc nàng vẽ đều là những kí ức tươi , chỉ  mỗi tiểu thái tử với các kiểu tóc khác   đủ một thùng đầy .
Kể cả  lớn cũng  thích nhớ  những chuyện   hồi bé của . Minh Huyên hiểu tâm tình  của tiểu thái tử. Vì  nàng  hề cảm thấy kì lạ.
Từ  khi chiếc răng đầu tiên rụng, Dận  bắt đầu thời kỳ rụng răng. Cho dù  đây là quá trình bắt buộc  trải qua khi trưởng thành nhưng tiểu thái tử vẫn trở nên ít  hơn.
Ở bên ngoài  hầu như  bao giờ mở miệng  chuyện.
Nhìn thấy thái tử ca ca  yêu nhất chỉ bởi vì rụng răng mà cả khi giảng bài kể chuyện cho  cũng bịt mồm.
Dận Chân cũng sợ  trưởng thành, cứ nghĩ đến    cũng  rụng răng liền đau lòng đến mức   ăn thịt nữa.
"Không ăn thịt sẽ  cao lên . Răng của  còn  mọc đủ. Đệ đừng  mà kiếm cái cớ chẳng đáng tin cậy chút nào đó để  ăn cơm đàng hoàng." Dận  cúi đầu nhàn nhạt .
Cái thìa của Dận Chân vốn đang di chuyển về phía rau xanh liền lập tức đổi hướng múc một thìa cá cung nhân  lọc hết xương  nhét  mồm.