Dận  đột nhiên  thấy Tiểu Thuận Tử  ngừng   phía ,  bé đột nhiên  đầu , thì  thấy một đứa trẻ  chút xa lạ.
Cậu nhóc mặc một chiếc áo choàng màu vàng, bên cạnh cũng   những  khác, Dận   dáng  của  nhóc,    xung quanh, chẳng  đây là khu vực lân cận Hàm Phúc cung ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhớ đến chuyện năm  hoàng a mã chuyển mẫu tử Thành tần đến đây, Dận  đột nhiên mở miệng : "Dận Hựu?"
Thấy Dận   đầu ,  nhóc  lập tức  bỏ chạy, nhưng đối phương  mới gọi tên  nhóc một tiếng, Dận Hựu   , ngoan ngoãn hành lễ : "Thái tử an!"
Dân Chân  Dận Hựu- Người  vẻ cao hơn và ngoan ngoãn dịu dàng hơn Lục  một chút,  thấy vẻ mặt ngây thơ của  nhóc, những lời châm chọc đến bên miệng  thể thốt  thành câu.
"Cô là thái tử, cũng là nhị ca của , đây là Tứ ca của , tại     ngoài chơi một , cung nhân ?" Nhìn thấy  , Dận  cũng  thể mặc kệ  quan tâm, vì thế bước đến cúi đầu hỏi.
Dận Hựu cúi đầu xuống, nhưng   một lời.
"Tại     gì mà vẫn   theo chúng ? Nếu    thì  thể  theo chúng  nữa." Dận Chân duỗi tay  chọc chọc  khuôn mặt tròn trịa của  nhóc, đột nhiên cảm nhận  cảm xúc  , vì thế mở miệng hỏi.
Dận Hựu  do dự một chút  mới : "Ngạch nương  bệnh... Tìm thái y... Tứ ca..."
Lần đó khi  nhóc đang chơi  cửa, ngạch nương ôm  nhóc chỉ  thái tử đang  ngang qua cung điện và  rằng đó là thái tử điện hạ,   nếu gặp mặt thì  hành lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-403.html.]
Kể từ khi Dận Hựu  sinh , Thành tần luôn nhốt  nhóc ở trong Hàm Phúc cung, ngoài những lúc bắt buộc , Thành tần cũng  thích  ngoài,  nhiều  ở trong cung đều cảm thấy kỳ quái, nhưng lâu dần, cũng  nhận   điều gì bất . Ngày lễ ngày tết, mẫu tử Thành tần cũng  hoàng thượng ban thưởng, nên bọn họ  dám miệt mài theo đuổi nữa.
Thành tần cứ thế chậm rãi mang theo nhi tử sống như ẩn cư, Dận  bước đến kéo cánh tay Dận Hựu, nhận thấy bước chân của  nhóc mặc dù  gì đó  đúng lắm, nhưng bởi vì đứa trẻ còn nhỏ nên cũng  thu hút sự chú ý của  khác.
Dận   thích tiếp xúc với các cung phi khác nên dứt khoát đưa Dận Hựu đến Càn Thanh cung, chuyện phía  cứ giao cho Khang Hy.
Lúc Dận Hựu   khỏi Hàm Phúc một , Khang Hy cũng  .
Toàn bộ tâm trí của Thành tần đều đặt lên   nhi tử, chuyện chăm sóc đứa nhỏ  cần đến tay kẻ khác, các nô tài trong Hàm Phúc cung thấy nàng    sủng ái nên cũng  lơ là, dẫn đến Thành tần  bệnh, lúc Dận Hựu chạy  ngoài cũng  đuổi theo.
Mấy năm nay Khang Hy cũng   Dận Hữu trưởng thành  , ngoại trừ chân dài chân ngắn  thì    còn vấn đề gì khác,  thể thấy Thành tần bảo vệ nhi tử  , bên ngoài  truyền  tin tức   nào.
Về chuyện , Khang Hy  hài lòng với Thành tần.
Nhìn đôi mắt trong trẻo của đứa nhỏ,  chung một chỗ với thái tử và Tiểu Tứ, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn  khác  là mấy, Khang Hy mỉm .
Nhìn bước chân tập tễnh của đứa nhỏ, nhưng cũng   dáng vẻ kỳ quái gì,  dịu dàng : "Lại đây cho hoàng a mã xem một chút nào."
Dận Hựu giống như một con chim cánh cụt nhỏ lắc lư trái   đến  mặt Khang Hy, ngẩng đầu  , mở miệng : "Ngạch nương bệnh bệnh, Thất Thất... Thái y..."
"Thái y  đến đó , ngạch nương của con bây giờ đang  khoẻ đấy! Nào, để hoàng a mã đưa con trở về!" Vừa dứt lời, Khang Hy  cúi  bế nhi tử lên,  đó đích  đưa  nhóc trở về Hàm Phúc cung,  đích   chuyến , cũng là để đám nô tài đó xem, dám lơ là nhi tử của , đáng chết!