"Ngài thật tàn nhẫn!" Hoàng thái hậu nghiến răng  thái hoàng thái hậu, hung ác .
"Để ngươi sống sót  là sự nhân từ cuối cùng của !" Thái hoàng thái hậu đanh thép  xong,  đầu   về phía Tô Ma Lạt Cô, Tô Ma Lạt Cô lấy  một chén thuốc từ trong phòng, bảo mấy ma ma của Từ Ninh cung đè hoàng thái hậu xuống và rót cho bà .
Hoàng thái hậu  bệnh... Bệnh  nặng, thậm chí còn  thể  nên lời.
Lúc Minh Huyên dẫn theo chúng phi tần hậu cung đến hầu bệnh cho bà , thì  thấy bà  ốm yếu đến mức  thể  dậy, trong lúc nhất thời cảm khái  thôi, thầm nghĩ  nhất định  bảo dưỡng thật , nhất quyết  thể để già  như thế , thực sự khó  thể chấp nhận .
"Đưa nàng  đến Thịnh Kinh tĩnh dưỡng !" Thái hoàng thái hậu  với Khang Hy, đỏ mắt : "Lúc    nên để các nàng tiến cung."
Khang Hy cảm nhận  hai tay hoàng mã ma thậm chí còn đang run rẩy,  nhịn  khuyên nhủ: "Hoàng ngạch nương chẳng qua cũng chỉ thuận miệng  vài câu  tai quách Lạc La thị, bản  ngài   nhúng tay  chuyện hãm hại Nghi phi, thực  cũng  đến mức đưa đến Thịnh Kinh."
"Không  chuyện nàng   nhúng tay  ... Huyền Diệp, Khoa Nhĩ Thấm là cố hương của , là nơi khiến  vương vấn suốt cả đời , con là tôn nhi của ,    con nảy sinh khúc mắc với Khoa Nhĩ Thấm, càng   tiếp tục dung túng nàng , con của con cũng là huyết mạch của ." Thái hoàng thái hậu nhắm mắt , khoé mắt chảy xuống một giọt nước mắt nhỏ giọt  tay Khang Hy.
Trong lòng Khang Hy   thả lỏng, rốt cuộc hoàng mã ma vẫn  về phía .
"Tôn nhi   với Hoà Tháp ,   chúng  sẽ xây dựng một con đường từ Thịnh Kinh đến Khoa Nhĩ Thấm để tiện vận chuyển len sợi. Sau khi  thành, tôn nhi sẽ trở về  dạo cùng với ngài nhiều hơn nữa,  ?" Khang Hy duỗi tay  giúp thái hoàng thái hậu lau nước mắt  mặt, dịu dàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-469.html.]
Thái hoàng thái hậu nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trong lòng   ôm quá nhiều hy vọng, bây giờ bản  bà  đến tuổi thập cổ lai hy*, trở về, còn  thể trở về bao nhiêu  nữa đây?
(*Ngoài bảy mươi, gần đất xa trời. )
Ngày 11 tháng 10, khi tiếng  của một đứa trẻ mới sinh vang lên trong Cảnh Nhân cung, thái hoàng thái hậu  ngay ngắn trong Từ Ninh cung.
Khang Hy, còn  Minh Huyên- Người  bắt đến đây, mang theo thái tử và chư vị hoàng tử công chúa, cả chúng phi tần trong hậu cung, đích  đỡ hoàng thái hậu ốm yếu lên loan giá.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khang Hy lập tức  lệnh cho ba   Phúc Toàn, Thường Ninh và Kỳ Thụ đích  hộ tống hoàng thái hậu trở về Thịnh Kinh.
Hoàng thái hậu mặc triều phục, sắc mặt bình tĩnh.
Chỉ là  khi xuất phát, đối với Khang Hy- Người đang  những lời ân cần, bà  đột nhiên nở một nụ  quỷ dị.
Đối mặt với nụ    thoải mái của Minh Huyên, bà  dùng giọng  khàn khàn : "Ngươi sẽ   nhiều nhi tử, bọn họ đều sẽ lớn lên như lang như hổ, tất cả chúng đều sẽ  chằm chằm  chiếc ghế của ngươi... Ta sẽ chờ xem, xem  mấy nhi tử của ngươi còn sống sót,    tiểu thái tử của ngươi..."
Minh Huyên mở to hai mắt , thầm mắng một tiếng  kiếp, dám nguyền rủa tiểu thái tử của ?
Sau đó nàng đột nhiên đỡ chặt lấy hoàng thái hậu, : "Tục ngữ , rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, hoàng thượng là chân mệnh thiên tử, tất cả những hoàng tử công chúa sinh  nhất định sẽ phi phàm. Thần  chỉ nghĩ rằng   Đại Thanh chúng   nhiều hoàng tử thông minh và  bản lĩnh như , chờ bọn họ lớn lên, đồng tâm hiệp lực  với , thần  chỉ cảm thấy thời thịnh thế sẽ trường tồn. Thái hậu nương nương nhất định  bảo trọng cơ thể, để cùng  hưởng thụ!"