Minh Huyên cũng  ngốc, Đông quý phi vẫn còn sống sờ sờ  đấy! Mặc dù  thất sủng nhưng tiểu Ô Nhã thị   chuyển khỏi Thừa Càn cung, tuy mang thai nhưng vẫn   bất cứ phân vị nào, điều đó chứng tỏ hoàng thượng vẫn còn để ý đến vị biểu  .
Tuy Minh Huyên  cáo trạng chuyện của A Đồ công chúa, nhưng thái hoàng thái hậu vẫn . Sau khi mắng A Đồ công chúa một trận, bà lập tức nhanh gọn lẹ tứ hôn cho tằng ngoại tôn nữ nhằm chấm dứt hậu hoạn.
A Đồ công chúa giận đến mức tranh chấp với thái hoàng thái hậu một  nữa,  đó bi phẫn xuất cung.
Sau khi  nguyên nhân A Đồ công chúa rời , Khang Hy càng lo lắng cho thái hoàng thái hậu hơn,  chỉ ngày ngày đến thăm mà còn lệnh cho các phi tần luân phiên hầu hạ bà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thậm chí còn âm thầm dặn dò Minh Huyên, dặn nàng thường xuyên lui tới chăm sóc cho thái hoàng thái hậu.
Minh Huyên   hảo cảm với sự quyết đoán của lão thái thái, do đó  hề cự tuyệt yêu cầu của Khang Hy.
Sau một hồi như , thái hoàng thái hậu thấy Minh Huyên   chút khúc mắt nào chăm sóc  nên cũng  đuổi khéo nàng nữa.
Sức khỏe của thái hoàng thái hậu  , Khang Hy  gì cũng   tinh thần, Dận  thì ngay cả sinh thần cũng  nhớ, chỉ chuyên tâm đến trò chuyện với thái hoàng thái hậu.
Khi thấy một  cường thế như thái hoàng thái hậu càng ngày càng uể oải, trong lòng Minh Huyên cũng  mấy dễ chịu, nàng vẽ một bản vẽ, chuẩn  tìm phủ Nội vụ  xe lăn, mỗi ngày đều đẩy thái hoàng thái hậu  ngoài  dạo.
Sau khi thấy dáng vẻ  của thái hoàng thái hậu, Minh Huyên đột nhiên cảm thấy chuyện sống đến chín mươi chín tuổi cũng  còn quan trọng như  nữa, mấu chốt vẫn là khỏe mạnh, chỉ cần khỏe mạnh, sống đến chín mươi tám tuổi cũng .
Yêu cầu của Minh Huyên  nhiều,  nhẹ  khéo   định, hơn nữa còn  cần phí sức...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-553.html.]
Lăng Phổ  bản vẽ  đánh dấu chi chít của Minh Huyên, ngay cả giận cũng  giận, cũng   nhiều, chỉ  sẽ cố gắng hết sức,  đó cầm bản vẽ rời .
Người đến hầu hạ thái hoàng thái hậu  nhiều, nhưng  đến thiệt tình, thái hoàng thái hậu vẫn  thể cảm nhận , Tô Ma Lạt Cô là một, Minh Huyên là hai...
Vào ngày xe lăn   thành thành phẩm, Minh Huyên sai  dựng bản lề  ngạch cửa   Từ Ninh cung,  đó  lệnh cho hai cung nhân cường tráng đẩy xe lăn, còn bản  thì  bên cạnh     với lão thái thái.
"Cái ghế dựa    tệ, nếu bách tính nhà nào   chân cẳng  tiện..." Khang Hy thấy thái hoàng thái hậu vui vẻ, còn để Minh Huyên hái một đóa hoa nhỏ màu đỏ cài bên tai thì  .
Minh Huyên  lắc đầu, vuốt tay vịn : "Vẫn cần cải tiến thêm! Phanh   quá nhanh nhạy, còn  chút cồng kềnh... Thần  chỉ thưởng năm lượng bạc để bọn họ tiếp tục cố gắng hơn nữa, hoàng thượng  thể...  thể bác bỏ mặt mũi của thần  ."
Khang Hy gật đầu, tự  đẩy thái hoàng thái hậu  một đoạn,   đầu  sai  đưa cho Minh Huyên năm mươi lượng vàng,  là đền bù cho tổn thất của hoàng quý phi.
Minh Huyên  hề khách khí nhận lấy.
"Hoàng mã ma, ngài  xem, nếu thần  thưởng cho bọn họ một trăm lượng bạc, liệu hoàng thượng  thưởng  cho thần  một ngàn lượng vàng  ?"
Thái hoàng thái hậu bật  lắc đầu, bảo nàng cứ thử.
"Thôi ! Loại chuyện  như bạc từ  trời rơi xuống   thể thử ? Lỡ như hoàng thượng  cho,   là thần   tổn thất một trăm lượng  ?" Minh Huyên từ chối biện pháp thử .
"..." Thái hoàng thái hậu thở dài,   chuyện, chỉ  ngắm cảnh sắc bên ngoài với tâm trạng , cảm thụ từng đợt hương hoa,  đó mỉm  nhắm mắt .
Kể từ ngày  xe lăn, chỉ cần thấy trời , Minh Huyên gần như đều đẩy thái hoàng thái hậu  ngoài  dạo.