Càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, Dận Đường thở dài,   một  nữa: "Nếu ngài là ngạch nương của  thì  ."
Câu    thể  đáp , Minh Huyên lập tức : "Xin miễn! Bổn cung  cảm thấy  thời gian  Tiểu Cửu thực sự khiến  khác  với cặp mắt khác xưa,  lẽ Nghi phi cảm thấy kiêu ngạo vì con, nên mới  đổi thái độ với con?"
"Thật  chăng?" Dận Đường vẫn  chút  tin.
Minh Huyên gật đầu mở miệng : "Không tin con  hỏi ! Phụ nhân mang thai  dễ, con đừng lúc nào cũng   nhi tử của  khác, nếu con thường xuyên  như , Nghi phi sẽ đau lòng đấy!"
"Sẽ  !" Dận Đường cúi đầu xuống, rõ ràng  bé nhớ rõ lúc còn nhỏ khi  bướng bỉnh, chính miệng ngạch nương  rằng nếu sớm   như thế , chi bằng đừng sinh thì hơn.
Minh Huyên cũng   giữa hai mẫu tử  còn  chuyện cũ gì đó, dù  thì  khi phát biểu suy nghĩ nàng    ngạch nương của  bé xong, nàng lập tức ném   ngoài.
 Dận Đường   lọt tai những gì Minh Huyên ,  bé phát hiện con  hoàng quý phi thực sự  , luôn  thể  thấu  một cách dễ dàng, vì thế dứt khoát trở về hỏi Nghi phi.
Sau đó thành công hiểu  từ trong tiếng  lóc kể lể của Nghi phi rằng trong lòng ngạch nương nhà  vẫn còn  , tâm trạng của Dận Đường lập tức trở nên vô cùng sung sướng. Nếu ngạch nương nhà  yêu thương , Dận Đường cũng  thích đổi ngạch nương .
"Nếu con  nhắc, bổn cung cũng  nghĩ , Tiểu Thập Nhất cũng sắp đến tuổi nhập học ." Từ lúc chào đời, sức khoẻ của Tiểu Thập Nhất    lắm, lúc đầu Nghi phi nghĩ rằng  bé cũng  thể  cần đến học đường nhỏ giống như Lục a ca, nhưng nghĩ đến chuyện nhi tử nâng niu tờ giấy hoàng quý phi vẽ , nàng    chút động lòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cho nên ngài vẫn  con chăm sóc Tiểu Thập Nhất nên mới đối xử  với con như thế ?" Mặc dù  giải đáp khúc mắc, nhưng Dận Đường vẫn theo thói quen tranh luận .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-590.html.]
Trong lòng Nghi phi mặc niệm đây là con ruột của , con ruột! Một lúc lâu  nàng  mới kìm nén  lửa giận, nghiến răng nghiến lợi : "Nếu con   chăm sóc thì thôi ."
"Tiểu Thập Nhất vẫn  thể coi là  lời,  ca ca đương nhiên bằng lòng, nhưng đây là chuyện con bằng lòng tự nguyện, cứ   là ngạch nương ép buộc." Dận Đường cảm thấy nhất định   rõ ràng với ngạch nương.
Không lễ  tết, nhưng Nghi phi  tặng lễ nặng cho Minh Huyên, điều  khiến Minh Huyên nghi hoặc  thôi.
"Từ  đến nay đều là   ,   những chuyện mà  suy nghĩ , hoàng quý phi, ngài rộng lượng, đừng so đo với  ." Nghi phi  mới  cửa  xin  .
Minh Huyên  ngơ ngác,  thẳng: "Đừng doạ ,  tiếng  ."
Nghi phi cứng đờ, nụ   mặt thu hồi , cung kính quỳ  mặt đất : "Tiểu Thập Nhất cũng  đến tuổi học vỡ lòng, nhưng sức khoẻ của nó  , mong nương nương chăm sóc nhiều hơn một chút."
"Sức khoẻ đứa nhỏ yếu ớt, cần gì  đưa đến để chịu tội chứ? Mau  lên ! Lát nữa  sẽ  với hoàng thượng, bảo Tiểu Thập Nhất nhập học chậm một chút." Minh Huyên thở dài , một đứa nhỏ yếu đuối, nàng cũng   nhận lắm.
Sau khi  đỡ  dậy, Nghi phi im lặng một chút  mới : "Tiểu Thập Nhất, nó... Muốn."
Mỗi ngày khi Dận Đường thức dậy  học, Tiểu Thập Nhất đều ghé  bên cạnh cửa sổ  theo, Nghi phi cũng   nhi tử  chịu khổ, nhưng nhi tử... Cậu bé ! Cậu bé  đến đây cùng  sách với Cửu ca.
   ! Minh Huyên chớp chớp mắt, cũng  động lòng bao nhiêu.
"Muội cũng   đấy, bổn cung  thích quan tâm đến chuyện khác, nếu đứa nhỏ hiểu chuyện  lời, bổn cung còn  thể trò chuyện cùng với bọn chúng, nếu... Hôm  bổn cung hái một quả táo ăn, Tiểu Cửu sắp  ." Minh Huyên cũng  thật với Nghi phi.