Ngay cả phân của nó cũng thối chút nào! Thực sự thối! Hoàn thối!
Vì Cổn Cổn, Minh Huyên hề keo kiệt chút nào.
Chỉ cần là những thứ Cổn Cổn cần cần, thể sẽ dùng đến, nàng keo kiệt, sẵn sàng mua mua mua, mua giới hạn cao nhất!
Vì Cổn Cổn, nàng bằng lòng trả giá cho tất cả thứ! Thỉnh thoảng chạm một cái sẽ khiến tâm trạng nàng cả ngày.
"Chủ tử? Sinh nhật của thái tử sắp đến , ngài định tặng cái gì ?" Minh Huyên cả ngày si mê chơi đùa với gấu trúc, Xuân Ny từng thấy thái tử vui nhiều , bèn nhắc nhở .
"Sinh nhật?" Minh Huyên gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút, sinh nhật tròn hai tuổi của thái tử thực sự chỉ còn mấy ngày nữa thôi ?
Nên tặng cái gì đây? Thứ gì mà cần tốn tiền?
Đây cũng là một vấn đề!
Minh Huyên lưu luyến rời mắt khỏi con gấu trúc, nàng suy nghĩ, là bảo Ngự Thiện phòng cho bé một cái bánh kem?
À! , Cổn Cổn cũng nên một chiếc bánh kem bằng trái cây nguyên chất, nàng nhớ rằng từng thấy nó ở vườn bách thú!
"Chủ tử, thái tử vui ." Xuân Ny cũng cảm thấy Cổn Cổn xinh , nhưng hiểu tại chủ tử si mê như , nhắc nhở một nữa: "Thái tử vui, Cổn Cổn thể sẽ đưa đấy!"
Minh Huyên lập tức tỉnh táo ! Không gì thể so sánh với Cổn Cổn, nếu đánh mất nó thì thật tàn nhẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-68.html.]
Cho nên trấn an tiểu tử thật !
Thái tử là hoàng a ca chú ý nhất trong cung, tất cả những gì bé sở hữu đều ngoài khả năng của Minh Huyên, tặng cái gì cũng vẻ quý giá lắm.
Minh Huyên nghĩ đến tuổi tác của , nghĩ nghĩ , cuối cùng nghĩ đến khả năng vẽ tranh bỏ bê suốt nhiều năm qua.
Kỹ năng hội họa thể tìm chỉ trong chốc lát, nhưng vẽ một hình nho nhỏ thì nàng vẫn thể ! Sau khi tìm một đống củi than đến đây và bọc chúng bằng vải, nàng quyết định vẽ một hành động và tiếp xúc với thái tử trong thời gian để tạo thành một cuốn truyện tranh.
Không đứa trẻ nào thể cưỡng truyện tranh!
Lần đầu tiên gặp mặt, thái tử toả sáng đến sáng loáng, thái tử nhíu mày, thái tử nũng lúc ăn cơm...
Vân Mộng Hạ Vũ
Minh Huyên cảm thấy vô cùng may mắn vì kiếp kiên trì học lớp phụ đạo ngoại khóa suốt hơn mười năm, chỉ là dụng cụ quá bất tiện.
Vẽ xong hai trang, nàng ngắm Cổn Cổn ngây thơ chất phách một lát, đó tiếp tục vẽ tranh, linh cảm của Minh Huyên nhanh chóng bùng nổ, nhưng bởi vì dấu Dận vẽ tranh nên tốc độ chậm một chút.
"Thứ phi nương nương, thái hoàng thái hậu chỗ ngài nuôi dưỡng một con thú, vô cùng tò mò, nên bảo Na Bố Kỳ cách cách đến đây xem." Ngay khi nàng đang say mê vẽ tranh và chơi đùa với con gấu trúc, Tô Ma Lạt Cô dẫn theo Na Bố Kỳ cách cách đến đây thăm nhà.
Minh Huyên nhanh chóng sửa sang bản một chút, bởi vì đang ở trong tâm cung của nên ít nhiều nàng cũng chút thả lỏng.
"Ma ma, thất lễ !" Nàng nhanh chóng sửa sang quần áo, chỉnh sửa mái tóc gọn gàng một chút, đó mỉm với Tô Ma Lạt Cô.
Tô Ma Lạt Cô Minh Huyên mặc dù son phấn nhưng vẫn môi hồng răng trắng, khí sắc hồng hào, khuôn mặt mượt mà, về Na Bố Kỳ cách cách- Mặc dù tô son điểm vẫn nhưng vẫn vẻ vàng vọt mất tinh thần, cộng thêm vòng eo thô kệch, chỉ cảm thấy lẽ chủ tử thất vọng nữa , hoàng thượng đương nhiên sẽ thèm để ý đến một cô nương như Na Bố Kỳ cách cách.
"Để hai xem Cổn Cổn, Cổn Cổn vô cùng đáng yêu, ngày nào cũng mái hiên ăn ăn ăn, cũng nghịch ngợm..." Đến xem Cổn Cổn, Minh Huyên đương nhiên sẽ từ chối, nàng ước gì bộ trong thiên hạ đều thích Cổn Cổn, để Cổn Cổn trở thành quốc bảo một nữa.