Sau khi thấy Cổn Cổn, Tô Ma Lạt Cô cảm thấy nó còn bằng sói trắng thảo nguyên, nên lập tức rời .
Na Bố Kỳ cách cách theo ánh mắt của Minh Huyên, ngơ ngác ... Bánh bột bắp... Mà con gấu trúc nắm trong tay...
Minh Huyên phấn khích giới thiệu cho Na Bố Kỳ về Cổn Cổn của .
Vân Mộng Hạ Vũ
Cổn Cổn của !
Chỉ mấy chữ thôi khiến tâm trạng của nàng sung sướng đến mức như bay lên.
Có một con Cổn Cổn, Minh Huyên thậm chí còn cảm thấy bản bộ thế giới, đời nào hạnh phúc hơn nàng!
Chỉ cần tên nhóc gấu trúc đó, Minh Huyên thể nghĩ một bài văn ngắn hơn một ngàn chữ chữ nào lặp .
Mỗi ngày thấy nó khiến nàng trở thành hạnh phúc nhất đời !
Khoé mắt chú ý đến hình như vị cách cách Mông Cổ cũng thích, lúc đầu Minh Huyên tiếp tục tỉ mỉ, kết quả mới đầu lập tức sợ ngây , hận thể nhanh chóng giấu Cổn Cổn của ...
Bởi vì nàng thấy ánh mắt của vị cách cách Mông Cổ phát ánh sáng, thậm chí còn chảy nước miếng chằm chằm bảo bối tâm can của ?
Toàn bộ lý trí ngay lập tức biến mật, trong đầu Minh Huyên căn bản thể nghĩ điều gì nữa.
Thật quá đáng, thật quá đáng! Chuyện còn thể nhẫn nại ? Tuyệt đối thể!
Cho dù đắc tội với thái hoàng thái hậu chăng nữa, nàng cũng cho vị cách cách Mông Cổ mặt, để nàng tại bông hoa màu đỏ!
"Ăn ngon ?" Na Bố Kỳ con gấu trúc đang cầm chiếc bánh bột bắp, cắn một miếng một miếng, ăn vô cùng ngon miệng, đột nhiên mở miệng .
Minh Huyên nghiêm mặt, ngẩng đầu lên trừng mắt nàng , siết chặt thành nắm đấm!
Vì thế, nàng thở hổn hển duỗi tay chỉ mũi Na Bố Kỳ, châm chọc : "Cách cách thật thất lễ, chẳng lẽ là ma c.h.ế.t đói đầu thai ? Thế mà chằm chằm bảo bối của khác chảy nước miếng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-69.html.]
Tất cả những ý định tổn thương Cổn Cổn, nàng sẽ tha thứ cho các nàng!
Nàng đánh với nàng một trận, chắc chắn sẽ nương tay!
Nàng cào nát mặt nàng , khiến Khang Hy thấy nàng nôn oẹ!
Na Bố Kỳ hổ lau miệng, đầu , mặt chút hổ buồn bực, mất kiên nhẫn : "Chờ đến khi bổn cách cách chính thức bước hậu cung của hoàng thượng biểu ca, sẽ cho ngươi một sọt bánh bao nhỏ loại ! Thế mà cũng bảo bối? Hừ!"
Bánh bao?
Minh Huyên đang định hoàng thượng tôn quý của ngươi cũng khinh thường, kết quả hai chữ bánh bao thu hút.
Nàng do dự một chút, thể tin nổi hỏi: "Cách cách, ngài đang gì ? Cổn Cổn là bánh bột bắp."
"Bổn cách cách con gấu đen trắng gì? Vừa đen trắng, trắng cũng đen, trong sạch, nhỏ như thế , chẳng mấy lạng thịt!" Na Bố Kỳ trợn mắt trắng, khinh thường .
Cho nên... Minh Huyên liếc mắt Na Bố Kỳ cách cách một cái, hiểu rõ lúc nãy nàng chảy nước miếng là vì... Bánh bột bắp?
Không là bảo bối Cổn Cổn của ?
Vậy là , là !
Chỉ là...
Ở trong cung, cách cách Khoa Nhĩ Thấm với phận tôn quý đang bánh bột bắp của Cổn Cổn với ánh mắt thèm thuồng?
Tại ?
Biết bản hiểu nhầm, những chiếc gai Minh Huyên ngay lập tức biến mất, lý trí trở về!
Nàng liếc xung quanh, xung quanh ai thấy sự kiêu ngạo lúc nãy của , cho nên chỉ cần trấn an vị cách cách Mông Cổ là thể bưng bít cho qua?
Vì thế, Minh Huyên lập tức bày khuôn mặt tươi , : "Mặc dù chỗ của bánh bột bắp, cái đặc biệt cho Cổn Cổn, nhưng bánh trái, ngươi nếm thử , hương vị chắc chắn còn ngon hơn cả bánh bột bắp, chúng bằng sợi mì mỏng, còn bỏ thêm đường."