Dận Thì khựng , đột nhiên ngẩng đầu lên trừng mắt  sư phó.
Sư phó  còn run sợ giống như  nữa mà là bưng tách  ở bên cạnh lên nhấp một ngụm,  đó chậm rãi móc từ trong lồng n.g.ự.c  một chiếc lệnh bài đặt đến  mặt Dận Thì.
Dận Thì  thấy tấm lệnh bài của đội quân Tây Bắc mà hoàng a mã vẫn luôn mang theo bên cạnh, đây là thứ bản    ngày đêm thương nhớ  ,   khựng  một chút, khó hiểu  sư phó.
"Hoàng thượng  chỉ cần quận vương vượt qua khảo nghiệm của ngày  thì cái  sẽ là của ngài." Sư phó  Trực quận vương, chắp tay .
Dận Thì  cái lệnh bài , cực kỳ , ngay cả  mơ cũng , nhưng...
Hắn  cúi đầu  sách vở trong tay, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.
"Chờ đến khi quận vương   một phần mười tu dưỡng văn học của thái tử, hoàng thượng sẽ để quan võ đến giảng bài cho quận vương." Sư phó  ánh mắt trông chờ của Trực quận vương, tiếp tục .
Dận Thì dùng sức đập mạnh đầu xuống mặt bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi : "Được thôi."
Hắn    thái tử, nhưng rõ ràng bây giờ hoàng a mã   ý định phế thái tử, hiện tại  kết thù với Dận , nếu  tích đủ thế lực,   chắc chắn sẽ   tính kế.
Mặc dù bây giờ    buộc   sách, nhưng cũng        những chuyện bên ngoài,    hoàng a mã  đích  hạ lệnh yêu cầu thái y hội chẩn cho Hoằng Dục, yêu cầu bọn họ nhất định  để Hoằng Dục khoẻ mạnh trưởng thành.
Thậm chí còn đón mấy nữ nhi của   cung để ngạch nương chăm sóc.
Vì thế, cho dù trong lòng vẫn khó chịu, vẫn  trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t Dận , nhưng trong lòng  mất  sự vội vàng và sốt ruột lúc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-810.html.]
Ban đêm Khang Hy  ở  giường,  Dận  đang ngáy như sấm ở bên cạnh, trong mắt lộ  ánh mắt vô cùng chán ghét, Bảo Thành của    tật   , vì thế ông dứt khoát duỗi tay  nhéo  mũi !
"Có chuyện gì ,  chuyện gì ? Dận  đột nhiên bừng tỉnh, hoảng hốt : "Người ,   hành thích!"
"Câm miệng!" Khang Hy đen mặt trừng mắt  với Dận : "Trẫm sẽ ngủ , con ngủ , tiếng ngáy của con ồn ào đến mức trẫm  thể ngủ .
Nói xong, Khang Hy lập tức nhắm mắt , để  Dận  với vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
Dận     hiểu, nếu  ghét bỏ , tại  còn  ăn cơm và ngủ cùng ? Sau một hồi bối rối,   đột nhiên  tiếng ngáy của Khang Hy bên cạnh  cho giật  đến mức hồi phục  tinh thần.
"Tiếng ngáy  của hoàng a mã mới gọi là đinh tai nhức óc đấy, thế  bảo cô  ngủ  đây? Là một loại tra tấn  khác ?" Dận  hoảng hốt , âm thanh giống như tiếng sấm, thế mà còn ghét bỏ ?
Dận   chằm chằm  Khang Hy một lúc lâu   cách xa ông một chút, nhắm mắt .
Ngày hôm   khi thượng triều, Khang Hy ăn hơn nửa chén canh thịt dê củ cải, ăn hơn nửa cái bánh,  mới lau miệng  đầu    thấy hốc mắt màu xanh lá của Dận .
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông hừ lạnh một tiếng : "Buổi tối  ngủ, buổi sáng   thể dậy nổi, con mới bao nhiêu tuổi chứ? Bớt nghĩ đến mấy chuyện  lành mạnh , bây giờ con đừng nghĩ gì cả,  nghĩ trẫm cũng  để con như ý , ngoan ngoãn  sách, ngoan ngoãn  theo trẫm học triều chính ."
Dận  thầm nghĩ  nghĩ cái gì chứ? Cái gì gọi là chuyện  lành mạnh?
Vì thế  thử : "Hoàng a mã, chẳng lẽ ngài    ngáy ?"
"Chẳng lẽ  ngáy   là con ? Đừng đổ cho trẫm, trẫm   tật   ." Hai mắt Khang Hy trừng lớn, lạnh lùng : "Ăn nhanh lên , lát nữa còn  một trận đánh ác liệt cần  đánh đấy!"
Vẻ mặt Dận  tràn ngập khiếp sợ, thầm nghĩ mặt mũi của hoàng a mã   .