Mẫu  của Tào Dần chính là nhũ mẫu của Khang Hy, Khang Hy nhớ đến khả năng lải nhải của bà tâm trạng liền  hơn nhiều.
Hắn  xong bật  hỏi: "Lão phu nhân  khó ngươi?"
"Chẳng  thì . Mẫu  bảo nô tài yên phận  việc, đổi ca xong thì về phủ,   sơ sót, còn  cho nô tài  ngoài uống rượu với  khác..." Tào Dần khổ não .
Khang Hy trừng mắt    : "Khiến lão phu nhân lo lắng ngươi mà còn thấy   lý ? Có thể thấy ngày thường ngươi  việc cũng  nghiêm chỉnh."
"Oan uổng quá! Nô tài chẳng qua chỉ thích trêu trọc nha  xinh  chút thôi mà,   thành  việc  nghiêm chỉnh  chứ?" Tào Dần cố tình  như  lóc biện giải cho bản .
Khang Hy châm chọc: "Lớn    những trầm mê trong sắc   còn miệng lưỡi trơn tru, khiến lão phu nhân lo lắng cho ngươi, ngươi  nhi tử như thế nào ? Bảo Thành còn hiểu chuyện hơn ngươi nữa."
Tào Dần vội vàng xin tha: "Nô tài nào  thể sánh  với thái tử chứ? Hoàng thượng ngài cũng đừng mắng mỏ nô tài nữa."
Vân Mộng Hạ Vũ
Khang Hy bực bội hạ lệnh cho Tào Dần kiềm chế  vấn đề nữ sắc. Sau đó Khang Hy  đầu  Nạp Lan Dung Nhược mặt trắng bệch, thở dài bảo   đưa thái y về phủ.
Hai   Khang Hy đều  coi trọng, nhưng tính cách của hai    khác .
Một  tâm tư nhạy cảm, một  tùy tiện cẩu thả, một  trọng tình, một  thì đa tình.
 mà đều  tài giỏi, Khang Hy dùng  thuận tay nên tạm thời   đổi.
"Dung Nhược, ngươi nghĩ nhiều quá, cho dù  lời đồn như  thì  ? Ngươi lớn hơn  ba tuổi,    nghĩ thoáng  như  chứ?" Tào Dần đuổi theo Nạp Lan Dung Nhược đến  cửa Thái y viện thành khẩn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-90.html.]
Nạp Lan Dung Nhược chắp tay cảm tạ xong liền vội vàng đưa thái y về phủ. Hôm nay  thấy ánh mắt lo lắng của thái tử,   cảm thấy   kiên cường  như hoàng thượng. Nếu như biểu  cũng giống như tiên hậu, chỉ cần nghĩ đến là    thể nào hít thở ,   căn bản  thể nào tưởng  một   sẽ sống thế nào đây?
"Sự thâm tình đến muộn giống như cỏ dại mà!" Sau khi việc Nạp Lan Dung Nhược ngày ngày đến Thái y viện truyền đến hậu cung,   đều cảm động vì sự thâm tình của  , Minh Huyên  xong bĩu môi cảm thán.
Việc với Tào Dần mới trôi qua bao nhiêu lâu? Vậy mà    khen  ? Mắt mù  hả?
Xuân Ny che miệng , nàng   chủ nhân nhà  khác với  khác.
Hiện giờ Minh Huyên chẳng hề thấy cảm động  cái   gọi là nhân tài  một Đại Thanh  nữa. Khang Hy ít nhất thì cặn bã một cách công khai, nhưng   thì ? Mặc kệ  thể phúc tấn   , dùng việc phúc tấn  hỉ để áp chế lời đồn giữa  và Tào Dần.
Mặc kệ việc giữa   và Tào Dần là thật  giả, Minh Huyên đều cảm thấy    đáng ghét, hơn nữa còn ích kỉ giả tạo.
 Minh Huyên hiểu rõ  và đại tài tử  cũng   cơ hội tiếp xúc, lời đồn  xong cũng trôi qua thôi.
Đây cũng chẳng  chuyện nàng nên quan tâm,  sống đến năm chín mươi chín tuổi thì  thể lo chuyện bao đồng.
Sau sinh thần của thái tử, thời tiết cũng bắt đầu ngày càng nóng. Đến tháng bảy Minh Huyên  nóng đến mức    khỏi phòng. Bởi vì để  trông đoan trang hiền thục, mỗi   ngoài đều  mặc thêm đồ.
Năm Khang Hy thứ mười lăm   vì  mùa hè  cực kì nóng bức, bởi vì quá nóng mà Minh Huyên  cho phép Dận  chạy đến Vĩnh Thọ cung, lo lắng  bé  đường đến sẽ  say nắng.
Đến cả việc  thăm Cổn Cổn cũng là sáng và tối đến một lúc,  Cổn Cổn nóng đến thè cả lưỡi  hít thở, Minh Huyên  đau lòng, vì  nàng liền đem đa  đá viên của  cho Cổn Cổn.
Dù  thì nàng cũng  nhiều lông như , chắc sẽ chịu nóng giỏi hơn Cổn Cổn.