Sau khi  xong, Minh Huyên nhịn   hỏi một câu: "Nghĩ đến chuyện  lưu truyền nhiều năm như , hẳn cũng   là bí mật gì. Hay là hoàng thượng hỏi Công bộ . Nô tỳ cũng  từng thấy bao giờ. Lúc còn ở nhà từ mẫu, nô tỳ định tìm một ít để thử, nhưng ngạch nương  cô nương gia   tiếp xúc nhiều với băng nên  cho bạc."
Nếu chính   thể    thì cần gì  mở miệng xin?
Minh Huyên thấy Khang Hy khiếp sợ như  thì thầm cảm thấy may mắn vì     đến cùng, nếu  thì nàng  sớm nổi danh , thứ mà nàng    nhất bây giờ chính là danh tiếng.
Trong mắt Khang Hy thoáng qua suy nghĩ sâu xa,   : "Quay về trẫm sẽ hỏi xem, nhưng ngạch nương của nàng  đúng đấy, cô nương gia  ít đụng  băng mới !"
Minh Huyên   gì nữa, niềm vui lớn nhất trong mùa hạ   còn nữa ?
Khang Hy cong khóe môi tiếp tục : "Con gấu trúc của nàng là do trẫm đưa cho nàng, nếu  do trẫm đưa thì cũng  thể để nó  tốn kém phân lệ của nàng . Sau  băng mà nó dùng sẽ do trẫm bỏ , chi phí hằng ngày của nó cũng do trẫm lo tất."
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, ngài đúng là   mà!" Cái gì gọi là liễu ám hoa minh? Chính là đây! Minh Huyên nhất thời  chút ngạc nhiên vui mừng .
Nhổ lông dê,  thể nhổ bao nhiêu thì  bấy nhiêu, ngày tháng   vẫn còn dài mà! Vắt cổ chảy  nước,  thể nhổ một sợi thì chính là một sợi.
Minh Huyên thừa thắng xông lên : "Vậy những phí tổn mà nô tỳ  bỏ   đó, ngài  thể bù   ?"
Khang Hy  dáng vẻ kinh hỉ của nàng,  một lúc lâu mới thốt  một chữ "bù"...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-96.html.]
Đền bù của hoàng đế vô cùng thực tế mà  hào nhoáng,  đưa cho Minh Huyên một trăm lượng bạc trắng! Mười nén bạc mười lượng nguyên chất.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong lòng Minh Huyên thầm mắng một tiếng keo kiệt,  đó vội vàng đặt một nén bạc mười lượng bên gối Dận ,  còn  thì tự  giữ lấy.
Tùy việc mà xét, kỳ thật a! Trước đó nàng cũng dùng một chút phân lệ của Dận  để nuôi Cổn Cổn... cho nên trả  cho  bé cũng là việc nên .
"Nàng nhất định đang   trẫm keo kiệt!" Khang Hy lắc đầu : "Với tính cách  của nàng, nếu như   trẫm che chở, sống trong hậu cung chắc chắn sẽ   khác bắt nạt."
Nàng   ngụy trang biểu cảm  mặt, là một cô nương ngốc hết sức chân thành.
"Nô tỳ...   vô dụng như  chứ?" Minh Huyên  chút  phục, nàng quả thật   là thiên tài, chỉ là một   chỉ  thông minh bình thường, nhưng cũng  ngu ngốc đến mức  nào cũng  thể bắt nạt chứ nhỉ?
"Chẳng lẽ trẫm  sai ?" Khang Hy nhướng mày  dậy,  tới,  Minh Huyên và : "Lúc nàng phản bác Mã Giai thị, trẫm còn nghĩ  lẽ nàng là một  nhạy bén, hiểu  đánh đòn phủ đầu, cáo mượn oai hùm dọa chó... đủ nhạy bén."
Minh Huyên lập tức nhắm mắt ,   . Tên cẩu nam nhân  chắc chắn   nàng chó cậy thế chủ...  đang mắng nàng...
" chuyện hôm qua, phàm là   đầu óc, để cung nhân giúp nàng vắt khăn thì tay của nàng sẽ   tổn thương vì lạnh." Khang Hy thở dài, tiếp tục : "Còn nữa, biểu cảm  mặt nàng căn bản  giấu ,  ... thôi bỏ , cứ như  ! Mặc dù ngốc, nhưng vẫn là câu  đó, tâm  , trẫm cũng   nàng nữa. Dù  trẫm cũng  đến mức  che chở  cho nữ nhân của chính !"
Hắn cẩn thận nghĩ , nàng như thế   , dễ dàng thỏa mãn, mỗi  gặp chuyện tuy rằng  xúc động, nhưng tâm  . Khang Hy  mãi  mãi,  nhịn   cảm khái một câu.
Minh Huyên kìm nén bực bội, chờ  răn dạy và quở mắng, kết quả, chỉ như thế ? Quả nhiên bây giờ Khang Hy vẫn còn trẻ, mắng  cũng   độc miệng như khi mắng nhi tử ở trong lời đồn?