Nàng lặng lẽ hé mắt , lé mắt sang một bên, lập tức kinh hỉ : "Thái tử điện hạ, ngài  tỉnh, cảm thấy thế nào ? Có chỗ nào  thoải mái  ?"
Không  Dận   tỉnh  từ bao giờ.
Khang Hy thuận theo sự kinh ngạc của nàng  sang, cũng thấy bảo bối nhi tử  mở mắt tròn xoe,  lập tức nhẹ giọng : "Bảo Thành, con  khỏe hơn chút nào ?"
"Ân..." Dận  gật đầu,  bé  định  chuyện thì phát hiện cổ họng phát   tiếng, nhất thời  chút sốt ruột.
Khang Hy duỗi tay ôm nhi tử lên, đỏ mắt : "Hài tử ngoan, con chỉ sinh bệnh thôi, qua hai ngày sẽ ."
Dận   tỉnh, Minh Huyên cũng  tiện  ỳ  dậy, vả  nàng cảm thấy   mà Khang Hy  thì  kỳ quặc.
Sau khi 'khó khăn' bò dậy mang giày   một bên, nàng mở miệng : "Nô tỳ cáo lui!"
"Ai cho nàng ?" Khang Hy thấy nhi tử một mực  theo nàng thì nhíu mày .
Minh Huyên cúi đầu nhẹ giọng : "Đây   là nơi mà nô tỳ nên đến,  hợp với lễ nghi... thẻ bài mà thái hoàng thái hậu lập  vẫn còn ở đó!"
'Hậu cung   tham dự  chính sự'... đây là thiết luật, mà lòng  Khang Hy vốn hẹp hòi, Minh Huyên cũng   lúc nào đó   lôi  kiếm chuyện.
"Nàng ở  với Bảo Thành một lát ." Khang Hy   thì mềm giọng .
Lúc  Bảo Thành vẫn đang  nàng đấy! Sao    mắt  như  chứ? Ngu xuẩn!
Vân Mộng Hạ Vũ
Dận  tỉnh , chúng thái y nán  Càn Thanh cung đều vội vàng tiến , rốt cuộc nhóm thái y lệnh đều  thể thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-97.html.]
Mặc dù thái tử vì sốt cao nên để  một ít di chứng, cuống họng sưng đỏ, nhưng  thể của thái tử cũng   tổn hại quá nhiều,    thể điều dưỡng trở .
Mạng của bọn họ... giữ  !
"Ngươi xem tay cho thứ phi ,  đưa cho nàng mấy lọ thuốc mỡ hiệu nghiệm." Nhi tử   gì đáng ngại, tảng đá treo  n.g.ự.c Khang Hy mới xem như rớt xuống,  đó  với Tôn thái y.
Chỉ là tổn thương do giá rét dạng nhẹ,  chút ngứa,  cần thái y,  càng  cần  là Tôn thái y, Minh Huyên cũng  chuyện   thể gấp, điều dưỡng mười ngày nửa tháng sẽ hết.  ở  mặt nhiều  như , nàng chỉ  thể ngượng ngùng chìa bàn tay như móng heo của  .
"Á?" Dận  thấy thế thì nhíu mày hét lên một tiếng, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Minh Huyên buột miệng  : "Không  gì, chỉ là hai ngày  nóng quá, tham lạnh nghịch băng, cũng   là chuyện gì quá lớn." Cậu bé  suy nghĩ nhiều, nếu để  bé  nàng  thương vì nó,    suy nghĩ thế nào ?
Dận  trừng mắt  Minh Huyên ,  khẩu hình miệng hình như là đang giáo huấn Minh Huyên.
"Điện hạ  đúng lắm,    nhất định sẽ cẩn thận gấp bội." Minh Huyên nhẹ giọng hứa hẹn mới đổi  sự hài lòng của Dận .
Khá lắm! Trình độ quen thuộc của hai   quả là  tầm thường.
Cuối cùng, Minh Huyên giơ hai bàn tay  bôi một lớp thuốc mỡ thật dày và   quấn thành đòn bánh chưng lên,  đó  lên tiểu kiệu  ánh mắt đầy quan tâm của thái tử và ánh mắt  ơn của các thị vệ tiểu ca ca  cửa Càn Thanh cung, khởi hành về Vĩnh Thọ cung.
"Sau khi trẫm xuất cung  nửa canh giờ mới nhận   chuyện  đúng... vội vàng sai  hồi cung bảo vệ con, vốn tưởng rằng  thể một mẻ hốt gọn kẻ   màn, ai ngờ... cuối cùng vẫn khiến ngô nhi chịu tội." Sau khi    hết, Khang Hy ôm Dận  và  về chuyện xảy  hôm nay.
Sau khi xảy  chuyện, mặc dù  lập tức sai  bảo vệ thái tử, nhưng càng  lợi dụng chuyện hôm nay để thăm dò thế lực đằng  lớn mạnh bao nhiêu? Cho nên mới  chậm trễ thời gian.
Khiến nhi tử  thương   là mong  của , nhưng chuyện nhi tử chậm trễ điều trị   liên quan đến , trong lòng Khang Hy vì thế mà cực kỳ ảo não.