Tuổi của nhi tử còn nhỏ, càng lo lắng tâm theo châm ngòi ly gián quan hệ phụ tử giữa hai , vì hề giấu diếm bé.
Dận lắc đầu, hôm nay là bé cậy mạnh, rõ ràng toát mồ hôi đến mức dậy , nhưng nghĩ đến chuyện ngẫu nhiên hoàng a mã sẽ cao hứng với Lương công công rằng Bảo Thanh ở ngoài cung thể tiễn tiễn trúng hồng tâm, vì bé mới cắn răng chịu đựng.
Chuyện thể trách hoàng a mã.
Cổ họng thể chuyện, Dận bèn ôm cổ Khang Hy và mật cọ mấy cái.
Trong lòng Khang Hy cảm thấy ấm áp, càng thấy hối hận hơn.
Minh Huyên trở Vĩnh Thọ cung, khi ngủ một giấc thì tỉnh dậy thu dọn một phòng lễ vật an ủi, Khang Hy keo kiệt, nhưng hậu cung của hề keo kiệt chút nào.
Không chỉ thái hoàng thái hậu, ngay cả hoàng thái hậu ngày thường thèm phản ứng với Minh Huyên cũng ban thưởng hậu hĩnh, càng cần đến thứ phi của các cung, cùng với Hách Xá Lý gia và ngoại tổ Triệu gia nhất tộc ở ngoài cung, đều đưa đến lễ vật phong phú.
Lễ vật nhiều nhưng chuyện khiến Minh Huyên cao hứng nhất chính là nhận thư của ngạch nương.
Sau nửa năm, Minh Huyên vui mừng khôn xiết khi nhận thư của ngạch nương, còn châm tuyến do bà tự tay cho nàng, cùng với bùa bình an.
Ở trong thư, Triệu Giai thị rằng cuộc sống của bà lắm, a mã và đích ngạch nương đều đối xử với bà . Tuy rằng nhi tử danh nghĩa nghịch ngợm, nhu thuận bằng Minh Huyên lúc còn bé, nhưng may là hầu hạ nhiều nên cũng cần bà hao tâm tốn sức. Bởi vì Trần ma ma lớn tuổi nên về nhà , bên cạnh bà nuôi một tiểu nha đầu Trần gia, tuổi còn nhỏ, coi như trung thực. Ngoại tổ mẫu Trần thị thoát khỏi nô tịch và trở thành lương của ngoại tổ phụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-98.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Minh Huyên hiểu ý của ngạch nương, bà nàng cần lo lắng chuyện ngoài cung. Minh Huyên cầm phong thư quá dài xem xem mấy mới đặt xuống, cẩn thận cất , đó treo hà bao chứa bùa bình an lên màn giường.
"Từ khi lọt lòng đến nay, nô tỳ bao giờ nghĩ rằng một ngày thể nhận châm tuyến của mẫu ." Xuân Ny dìu Minh Huyên dậy, khi giúp nàng mặc y phục xong, nhịn .
Minh Huyên đầu nàng một cái, thấy vẻ mặt nàng quá khổ sở thì mới : "Lúc thu dọn đồ sẽ để ngươi chọn một ít thứ thể dùng đưa về phòng của ngươi."
"Nếu nô tỳ thứ thì sẽ với ngài." Xuân Ny lắc đầu, mấy ngày nay nàng đang học tiếng Mông Cổ với Thu ma ma, cũng chuyện với Tô Ma Lạt Cô ma ma, ma ma nhắc nhở nàng hai chữ bổn phận.
Minh Huyên duỗi tay kéo nàng , thấy thuốc mỡ màu đen nâu đông cứng bàn tay của khiến nó duỗi , nàng đầu : "Giữa và ngươi cần khách sáo giả dối, cho ngươi thì ngươi cứ nhận. Nếu xuất giá thì chúng sẽ chọn một thật , xuất giá thì chúng sẽ ở bên cả đời."
"Bây giờ nô tỳ chỉ ở bên cạnh ngài cả đời thôi." Xuân Ny tươi xán lạn, hưng phấn : "Theo ngài cả đời hơn nhiều so với theo một nam nhân mà bản hiểu cặn kẽ và đối mặt với cả nhà của ."
"Khi nào đổi ý thì với ." Minh Huyên gật đầu dặn dò.
Ý mặt Xuân Ny càng đậm, thậm chí còn thấp giọng : "Nô tỳ thấy Ô Lan cũng ý tứ , nhưng nàng chút giỏi ăn ."
"Đều ở bên cạnh gì? Ta cũng thăng tiến." Minh Huyên thấp giọng lẩm bẩm: "Các ngươi hầu hạ chu đáo, đối xử với cũng khoan hồng một chút, nếu phản bội thì sẽ cho của hồi môn và cấp tiền dưỡng lão."
"Được ạ! Đều ngài." Xuân Ny gật đầu .