Tối hôm qua, bên ngoài khắp nơi đều hỗn loạn,  nhiều   mang . Lúc  lấy thuốc, nàng    Thận hình ty  m.á.u chảy thành sông,   cũng là tiếng kêu thảm.
 Vĩnh Thọ cung vẫn bình yên như cũ, hôm nay chủ tử   mấy lời như ,  lo lắng các nàng  trung tâm.
Vì tay  thương nên   nhiều chuyện  thể , ngay cả việc ôm Cổn Cổn cũng   . Chỉ  thể  Cổn Cổn cách hàng rào đối mắt với ,  ngừng vươn móng vuốt  khỏi hàng rào chạm nhẹ  tay .
Minh Huyên  nó  ăn táo, nàng thở dài, sai  cầm bạc  phủ Nội vụ lấy mấy trái dưa hấu về cho nó, lúc bấy giờ mới miễn cưỡng trấn an  tâm trạng nóng nảy của nó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn dáng vẻ đáng thương cứ  một bước  ngoái đầu  nàng một  của Cổn Cổn, Minh Huyên chỉ hận  thể lập tức trồng một vườn táo cho nó, để nó ăn no!
Mượn cớ dưỡng thương, Minh Huyên   mặc kệ thế giới bên ngoài, mỗi ngày đều   tiến  Thận hình ty, trong cung lòng  lo sợ, ngay cả Na Bố Kỳ cách cách đều  thái hoàng thái hậu áp chế,  còn đến ăn chực nữa.
Bởi vì Thừa Hỗ đột ngột mất  ở tầm tuổi  nên dù mấy  Tôn thái y đều  rằng thái tử   chuyện gì, nhưng Khang Hy vẫn lo lắng như cũ. Mặc dù tiền triều bận rộn tất bật,  vẫn mang theo sổ con đến  bạn với Dận . Mãi đến khi thái y  thái tử    hết bệnh,  mới đưa thái tử đến Vĩnh Thọ cung.
"Sao  gầy thế ?" Lúc Minh Huyên  thấy tiểu thái tử, nàng   dọa cho giật , tiểu thái tử  bệnh một trận như ,  mấy ngày  thấy,  biến trở   hình  tròn ba khúc rưỡi?
Dận   thiết ôm lấy Minh Huyên,  bé  nũng : "Thuốc thật đắng..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-99.html.]
"Thuốc đắng mới dã tật." Minh Huyên xoa nắn khuôn mặt bé xíu của  bé, dắt tay  bé,  : "Sinh bệnh cũng  thể  ăn cơm, ăn cơm mới  sức khỏe để chiến đấu với bệnh độc trong cơ thể."
Dận   bàn tay vẫn còn chút vết đỏ của nàng, cẩn thận sờ một chút,   còn trơn bóng như ngày  nữa.
Cậu bé cúi đầu xuống, đột nhiên : "Cô  ... cố ý, cô chỉ là...  ... yếu hơn  khác, khiến cho Hoàng a mã... thất vọng..." Cho nên  bé mới cậy mạnh trong khi  thể   khỏe, để   ác nhân tính kế, thậm chí còn liên lụy di mẫu vì cứu  bé mà  thương.
Minh Huyên thấy  bé cúi đầu xuống, nàng vươn tay sờ mớ tóc xoăn  ót  bé, còn  b.í.m tóc bé xíu  đỉnh đầu, và : "Trên thế giới    nhiều , bọn họ giỏi  nhiều chuyện,  đoán  mà con  là Bảo Thanh a ca,  bé lớn hơn con, sức lực nhiều hơn con cũng là chuyện đương nhiên mà."
"Hoàng a mã khen  ..." Dận  vẫn  chút để ý.
"Hôm nay sẽ  Bảo Thanh đại ca  sức lực lớn hơn con,    chừng còn   tài hoa hơn con,  chữ  hơn con, tính cách  hơn con, kiếm tiền giỏi hơn con... Tóm , hoàng thượng sẽ càng ngày càng lợi hại, a ca trong cung sẽ càng ngày càng nhiều, nếu như là mười mấy a ca, con cũng  thể so sánh bản  với từng  một ." Minh Huyên  hề lưu tình . Các hoàng tử khóa  đều là  sói, nếu như lúc  thái tử   đổi,  chừng   sẽ  thể  đổi  nữa.
Dận  trừng to hai mắt,  thể tin nổi : "Sẽ ... nhiều như  ?" Hoàng a mã thật sự sẽ sinh nhiều hài tử như  ?
"Sẽ! Bách tính trong dân gian đều sinh mười mấy đứa, mà   chỉ  một tức phụ thôi. Hoàng thượng sinh mười mấy hài tử thì  gì kỳ lạ ? Phi tần trong cung nhiều như , còn sẽ   mới tiến cung liên tục  dứt, hoàng tử công chúa chỉ  càng ngày càng nhiều."Minh Huyên  với vẻ đương nhiên,  nhi tử còn sống sót của Khang Hy hình như là hơn hai mươi  nhỉ?
"Cô sẽ hơn... hơn bọn họ, tất cả... cô là ... lợi hại nhất." Đầu óc của Dận   sớm rối loạn,  nhiều  đến cạnh tranh sự chú ý của Hoàng a mã với  bé như  ? Không ,  bé nhất định  là  lợi hại nhất!