[Phổ cập khoa học: Năm 1966, Bộ văn hóa đề xuất tòa soạn, tạp chí xã, nhà xuất bản cả nước áp dụng tiêu chuẩn tiền nhuận bút thống nhất. Từ hai đến tám nhân dân tệ cho một nghìn chữ/ bản thảo, bản thảo phiên dịch  giá là từ một đến năm nhân dân tệ.  trong lúc cải cách văn hóa,  dừng việc phát tiền nhuận bút trực tiếp cho tác giả mà đổi thành phiếu giảm giá hoặc vật phẩm  hàng mẫu. Mãi đến năm 1977, mới khôi phục  việc phát tiền nhuận bút.]
Tô Mạt nhớ đến mấy câu [Trích dẫn vàng Nhật báo Nhân dân] trong mấy cuốn sách, cũng như  ít bài hát mà thế hệ    qua, cảm thấy việc   thể thực hiện .
Cô là một học bá, học tập  tính toán,  lẽ sẽ giải quyết .
Như , cô sẽ  thêm một thu nhập bên ngoài.
Ở thời đại , gửi bản thảo cho  soạn và  chọn dùng là một chuyện  uy tín, điều  sẽ nâng cao địa vị của cô ở đại đội. Nếu  cạnh tranh cho vị trí giáo viên sẽ dễ đàng hơn một chút.
Có lẽ cô vẫn   mấy công việc đồng án như nhổ cỏ trồng rau.  nếu  dốc hết sức để , phỏng chừng cô   , thật rớt nước mắt!
Hơn nữa cô nhớ tổng thống Nixon nước Mỹ sẽ tới thăm Trung Quốc năm 1972, đám truyền thông nhà nước đều  mũi chó,  thể bắt  một vài tin tức, đến lúc đó chắc chắn sẽ đăng một  tiểu thuyết về nước Mỹ nhiều kỳ để thả  một vài tin tức.
Đến lúc đó, cô  thể xin nhận một vài bài phiên dịch từ tòa soạn, như thế  kiếm thêm một phần thu nhập.
Từ nhỏ, cô  tiếp nhận nền giáo dục song ngữ, tiếng  cũng   lắm. Huống chi, nguyên chủ cũng  chút tiếng Anh nên  sợ  lộ.
Sở dĩ nguyên chủ  nhiều phiếu chuyển tiền nước ngoài như , là vì cả nhà bác cả Tô Trọng Thanh của nguyên chủ  di cư  nước ngoài trong những ngày đầu thành lập đất nước.
Năm 1955,  khi đất nước bắt đầu xài phiếu chứng nhận, Tô Trọng Lê  thư  nước ngoài cho  trai,   hai  em họ  như thế nào,  chung  đó mỗi năm Tô Trọng Thanh đều gửi cho bọn họ một  tiền. Dựa  phiếu chứng nhận chuyển tiền, nhà nguyên chủ    thiếu phiếu.
Ở tỉnh Quảng Đông, phiếu chuyển tiền  nước ngoài  giá mười tệ.
Thi thoảng, bọn họ sẽ gửi xách tay về một  thứ, trong đó  sách tiếng Anh. Lúc Tô Đình Khiêm còn trẻ từng du học ở nước ngoài nên  tiếng Anh, vì thế ông cũng dạy cho Tô Mạt một ít.
Bây giờ xem  cô  ba cách kiếm tiền,  mắt là những cách ,   để xem  cách nào khác kiếm nhiều tiền hơn .
Chuyện kiếm tiền  xong, bây giờ đến chuyện mua đồ.
Cô nhớ rõ, nửa tháng  cha  của nguyên chủ trong sách sẽ  chuyển xuống chuồng bò ở đại đội bên cạnh.
Nguyên chủ  mang theo đồ chống rét, tình hình của bọn họ càng tệ hơn, chắc cũng   mang theo. Cô nhất định  chuẩn   thỏa cho họ những thứ .
Nguyên chủ mang theo  nhiều phiếu bông, nhưng chắc chắn sẽ  đủ khi   nhiều đồ như . Cô   chợ đen kiếm bông thêm.
Không chỉ kiếm bông, cô còn  tìm  để học cách may áo bông, nếu   cha , cô chẳng  nhờ ai .
Còn về chăn bông và đệm,  thể nhờ  khác may. Nếu  ai hỏi,  thể  sắp kết hôn  nên may đồ cưới.
Phải tranh thủ thời gian mua những vật dụng khác về mới , nếu  thật sự  bất tiện.
Bây giờ ngày mùa thu hoạch sắp kết thúc, hơn nữa nguyên chủ  việc  chậm, mặt dày mày dạn chắc cũng  thể xin nghỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-10.html.]
Vì thế cô định ngày mai sẽ xin nghỉ để lên huyện một chuyến.
Những thứ cần dùng  mua đủ, nhân tiện mua thêm quà tặng cảm ơn Lục Tiểu Lan  chăm sóc cô trong hai ngày nay.
Còn Lục Trường Chinh thì  cần, lấy  báo đáp là .
Nghĩ tới đây, Tô Mạt    phòng lấy giấy bút  một bức thư cho Tô Đình Đức, ngày mai cô lên huyện sẽ gửi cho ông .
Trong thư, cô vô tình nhắc đến chuyện   bố  sẽ chuyển đến đại đội bên cạnh cô. Cô sẽ nghĩ cách chăm sóc họ, dặn bác  đừng chạy đôn chạy đáo, để tránh  khác tìm  chỗ sơ hở.
Còn nữa, nhắc bác  tiền nhà bác cả gửi về sắp đến , nhớ sắp xếp   ký nhận, miễn cho  khác  hời.
Mặc dù thời kỳ   đặc thù, nhưng đất nước đang cần ngoại tệ,   gửi sẽ   thu.
Thấy con trai đến giúp   việc, Lý Nguyệt Nga vô cùng vui vẻ. Tuy nhổ đậu phộng  mệt, nhưng con trai  hiếu bà  cũng  nghỉ ngơi một lát.
Lục Trường Chinh  thích  việc nông, nhưng tốc độ   nhanh, hai ba    xong phần việc Lý Nguyệt Nga chia cho. Lý Nguyệt Nga đến chỗ  chấm công, ghi  công điểm hôm nay, một ngày là bảy điểm.
Ghi xong, hai  con cùng  về nhà.
Mỗi ngày  khi đại đội thôn Lục gia bắt đầu  việc, đều sẽ phân sẵn nhiệm vụ cho mỗi . Hoàn thành sớm thì  thể về nhà sớm, nếu  xong thì bạn   hết, nếu  sẽ  coi như lười biếng và  trừ điểm.
Lý Nguyệt Nga  con trai  tuấn, trong lòng vô cùng kiêu hãnh, con trai của bà  thực sự  thể chê .
Từ nhỏ  thông minh, bề ngoài  trai  một cả đại đội,  còn  năng lực, tuổi còn trẻ  dựa  nỗ lực của  để  vị trí như hôm nay.
Thế nhưng nghĩ đến vết sẹo   con trai, trong lòng Lý Nguyệt Nga  kiêu hãnh  đau khổ, thật  dễ dàng để một đứa bé nông thôn nổi bật.
"Hai ngày nay con nhớ chuẩn , đến lúc đó  xem mắt, đối phương là đoàn văn công, con là bộ đội,  phù hợp với ." Lý Nguyệt Nga .
"Mẹ, con  xem mắt, con thanh niên tri thức Tô đang hẹn hò."
"Cái gì?" Lý Nguyệt Nga kinh sợ suýt nữa nhảy dựng lên.
"Là vì những lời của mấy bà nhiều chuyện trong thôn hả? Con đừng quan tâm,   xé xác họ . Lãnh đạo công xã  từng dạy rằng, những tật   là  thể chấp nhận ."
Vài năm qua,  ngừng  thanh niên tri thức xuống nông thôn, nhưng vì khác  về kiến thức và thói quen nên nảy sinh khá nhiều mâu thuẫn. Vì thế theo định kỳ, công xã sẽ phái  xuống tiến hành giáo dục tư tưởng cho các xã viên trong đại đội.
"Không , là con thích thanh niên tri thức Tô." Lục Trường Chinh trả lời dứt khoát.
Trong nháy mắt, muôn lời   của Lý Nguyệt Nga đều  kẹt ở trong n.g.ự.c   nên lên tiếng thế nào Một lúc lâu , bà  mới run run hỏi một câu: "Con...Sao con  thích cô ?"
"Cô   ạ? Con cảm thấy cô   ."
Lý Nguyệt Nga: "..."