Vào mùa thu hoạch, bọn họ sớm và thời gian để ăn sáng ở nhà nên đều từ tối hôm để ngày hôm mang theo ăn đường.
"Tiểu Quyên, hôm nay tớ định xin phép nghỉ một ngày để huyện mua một thứ." Tô Mạt chần chờ một lát .
Cô thành chuyện càng sớm càng , như mới yên tâm , nhỡ trong quá trình xảy chuyện gì đó, cô cũng thời gian để điều chỉnh. Nếu chờ xong vụ thu hoạch thì thời gian sẽ eo hẹp.
"Vậy với đại đội trưởng, chắc ông đồng ý ."
Mã Tiểu Quyên cũng xin phép nghỉ, nhưng cô cảm giác đại đội trưởng chút nhằm , cũng cô đắc tội ông lúc nào nữa.
"Nếu thể xin nghỉ thành công thì huyện tiện thể mua giúp tớ vài thứ, lát nữa tớ sẽ đưa tiền cho ."
"Được." Tô Mạt gật đầu.
Sau khi Mã Tiểu Quyên và Trần Lan rời khỏi đây, Tô Mạt cũng quần áo.
Tô Mạt chọn một chiếc quần kaki tương đối khiêm tốn và một chiếc áo sơ mi trắng từ đống quần áo của nguyên chủ, đó một đôi giày vải trắng. Mái tóc dài ngang vai của cô tết thành hai b.í.m nhỏ và thả xuống vai, trông xinh hoạt bát đáng yêu.
Những thanh niên trí thức đang rửa mặt ở bên ngoài thấy Tô Mạt ăn mặc như thì đều ngạc nhiên.
"Thanh niên trí thức Tô, hôm nay cô việc ?" Trịnh Thái Bình ghen tị hỏi, nếu cô cũng một bộ quần áo như thế thì mấy.
"Ừm, hôm nay , việc huyện."
"Công điểm ít thì chia nhiều lương thực, mùa đông ở nơi dài." Trịnh Thái Bình nhắc nhở.
Mặc dù Tô Mạt hết công suất thì một ngày cũng chỉ kiếm 4 công điểm, nhưng 4 công điểm cũng .
" biết, nhưng cả. Người nhà sẽ gửi đồ và tiền cho ." Tô Mạt viện một cái cớ.
Trịnh Thái Bình: “…”
Hóa cô quan tâm thừa, thể quan tâm đến chút công điểm chút nào.
Nếu như hai, ba năm , lẽ cô sẽ tư tưởng giác ngộ của Tô Mạt , xuống đây chi viện kiến thiết nông thôn thì cho . cô xuống nông thôn ba năm , cũng nhận đám bọn họ thành phố chấp nhận, nhét xuống nông thôn, đến chỗ nào cũng chào đón.
Trong những thanh niên trí thức cùng đợt với cô , chỉ cần trong nhà một chút năng lực thì đều tìm cách để trở về thành phố.
Tô Mạt dùng nước ướt khăn lau mặt. Về phần răng, cô cũng chỉ thể súc miệng.
Mặc dù trong gian của cô bàn chải đánh răng, nhưng bên ngoài cô , cho nên chỉ thể chịu đựng.
Cô mua đồ nhanh thôi, trong những ngày , ngay cả răng cô cũng thể đánh, thật sự quá khó chịu.
Tô Mạt treo khăn mặt lên dây treo trong phòng, đang nghĩ cách xin phép đại đội trưởng cho nghỉ thì thấy bên ngoài gọi .
Cô định ngoài thì Mã Tiểu Quyên chạy nháy mắt với cô.
"Bên ngoài một đồng chí quân nhân đến tìm , trông khá trai, là đối tượng của ?"
Tô Mạt ngẫm nghĩ, quân nhân trai ở đại đội, chắc là Lục Trường Chinh nên gật đầu.
"Không tệ, nếu là thì cũng ."
Tô Mạt: “…”
Hôm qua còn khuyên cô đừng vội kết hôn, Mã Tiểu Quyên, ngờ là như , đúng là đồ nhan cẩu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-16.html.]
"Cậu mau , đang chờ đấy." Mã Tiểu Quyên đẩy Tô Mạt, đó kéo cô : " , nếu lên huyện thì giúp tớ mua một cân bánh ngọt trứng gà về, nếu tiện thì giúp tớ mua thêm một cái chậu tráng men nữa."
Nói xong, cô đưa tiền phiếu cho Tô Mạt.
Trong phòng chỉ một Trần Lan mang theo một chiếc chậu tráng men, ba xếp hàng sử dụng cũng phiền phức. Còn những thứ khác, cô cũng dám nhờ Tô Mạt mua hộ, Tô Mạt mảnh mai như thế, chắc cũng cầm bao nhiêu đồ.
Tô Mạt nhận tiền .
Lục Trường Chinh đang bên ngoài hàng rào của viện thanh niên trí thức, khi thấy Tô Mạc , đôi mắt sáng lên.
Đối tượng của thật xinh !
"Đồng chí Lục, tìm ?"
Lục Trường Chinh lấy từ trong túi hai quả trứng gà nóng hổi đưa cho Tô Mạt: "Trứng gà luộc, nhân lúc còn nóng em ăn ."
Ở thời đại , trứng gà là một thứ quý giá. Nhiều dân ở nông thôn đều dựa “Ngân hàng phao câu gà” để trao đổi đồ vật.
Mặc dù đây là đối tượng mới nhậm chức của , nhưng Tô Mạt vẫn thấy hổ.
Tô Mạt quen thứ một , nhất thời quen khác quan tâm.
"Còn thì ? Anh ăn ?"
"Em ăn !" Lục Trường Chinh trả lời mà bảo Tô Mạt mau ăn.
Một đàn ông trưởng thành như thì ăn trứng gà gì, đối tượng của ốm, đang là lúc cần bồi bổ.
"Mỗi chúng ăn một quả." Tô Mạt bóc quả trứng trong tay đưa cho Lục Trường Chinh.
Thấy Lục Trường Chinh nhận, cô trực tiếp đưa luôn lên miệng .
Khóe miệng Lục Trường Chinh vểnh cao, đối tượng của thương thật lòng, đồ ăn ngon cũng chia cho một nửa.
Cuối cùng, vẫn đành lòng từ chối ý của cô, há miệng ăn quả trứng gà.
Sau đó lấy một quả trứng khác, lột vỏ đưa cho Tô Mạt.
Nhìn Tô Mạt ăn trứng xong, Lục Trường Chinh mới đưa giỏ rơm trong tay cho cô.
"Hôm qua trong thôn đổi một ít trứng gà, em đang ốm, mỗi ngày nấu một hai quả bồi bổ cơ thể."
Tô Mạt ngạc nhiên , thể tưởng tượng đàn ông cẩn thận như , trong lúc nhất thời cô cũng nên nhận .
Loại giỏ bện bằng rơm, hình bầu dục, đáy sâu, có thể chứa ít trứng gà. Lục Trường Chinh đậy một ít rơm ở phía nên cô rõ bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng một hai cân.
"Không, cần, mang về nhà ăn ." Tô Mạt cảm thấy nhiều, nếu như là mấy quả thì lẽ cô sẽ nhận. Dù lúc ở tận thế, cô cũng ăn trứng gà trong một thời gian dài.
"Trong nhà . Em đang ốm, đang là thời điểm bồi bổ. là đối tượng của em, đưa cho em một ít trứng là chuyện bình thường.”
Lục Trường Chinh nhíu mày, thích dáng vẻ Tô Mạt khách sáo với . Không cô còn lột vỏ trứng gà cho ăn ?
" thế thì nhiều quá." Tô Mạt .
Tâm trạng u ám của Lục Trường Chinh lập tức trời quang mây tạnh trở , đối tượng của đúng là một đồng chí , hề tham lam một chút nào, chút trứng gà như mà cũng ngại nhiều.
"Không nhiều, em mau cầm ." Lục Trường Chinh đưa giỏ , chỉ là mấy quả trứng nhỏ thôi cũng tính là gì. Anh còn tính lúc lên huyện sẽ đến hợp tác xã mua bán hỏi một chút xem sữa mạch nha để mua cho cô hai lon.