Thông thường, thời gian uống thuốc của cổ đại là giữa bữa sáng và bữa trưa, bọn họ đến thời điểm vặn cũng là lúc đầu bếp phía bên trong đang chuẩn nấu thuốc cho Xương Vương. Gia nhân trong bếp thấy ba họ tới liền dọa cho giật , mỗi đều lượt cúi đầu hành lễ.
“Đứng dậy cả .” Xương Vương phi thu nét ôn hoà mặt, tăng thêm vài phần uy nghiêm, thấp giọng : “Thuốc của điện hạ, các ngươi cứ chuẩn đầy đủ nguyên liệu, phần còn cứ để đó, cần nữa.”
“Vâng.” Các cung nhân đều dậy, gian bếp tiếp tục bận rộn.
Người dọn dẹp thì dọn dẹp, giao chuẩn nguyên liệu nấu thuốc thì nhanh chóng chuẩn nguyên liệu.
Xương Vương phi : “A Hoàn, con gì thì tự .”
“Vâng!” Chu Chiêu Hoàn phấn khích phòng bếp, chuẩn đồ ăn cho cha, trong lòng vẫn là khá lo lắng, xoè ngón tay đếm xem cần những nguyên liệu gì .
Sau đó quét mắt xem qua tất cả các nguyên liệu trong bếp, khi quyết định xong liền mang một phần nguyên liệu đặt lên bàn, phần còn mang hết.
Do dự một hồi, chọn cách chạy tới kéo Yến Thu Xuân: “A Xuân tỷ tỷ, tỷ thể mang mấy thứ giúp ?”
Từ nhỏ đến lớn, ai thể sai khiến , cũng thể sai khiến khác, vì chỉ thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ những cận.
Nhà bếp là thế giới của Yến Thu Xuân, cảm giác an lớn nhất ở đây chính là do Yến Thu Xuân mang .
Vậy nên tất nhiên tìm đến nàng .
Yến Thu Xuân lấy cho thứ gì đó, Xương Vương phi ở một bên mỉm quan sát, nụ bỗng dưng cô đọng , đó nàng đầu , lộ vẻ ủ rũ.
Tuy rằng Thập Ngũ công chúa tính tình khó chiều, nhưng đây cũng là bởi con cái hoàng thất nuông chiều thái quá mà . Con trai của nàng rõ ràng là tôn tử, nhưng bây giờ ngay cả cung nhân cũng thể sai khiến, càng so sánh nàng càng thấy hổ thẹn.
Yến Thu Xuân cũng cảm thấy ngưỡng mộ, thấy những đứa trẻ như Thập Ngũ công chúa và Chu Chiêu Cảnh, đến Chu Chiêu Hoàn, quả nhiên là những thiên thần nhỏ giữa nhân gian!
Sau khi lấy hết tất cả những thứ cần dùng, Chu Chiêu Hoàn bắt đầu việc, đầu tiên đem các dược liệu chuẩn căn cứ theo chỉ dẫn của thầy thuốc mà xếp thành từng loại, đó bỏ trong nồi theo thứ tự.
Đến bước đương nhiên Yến Thu Xuân sẽ đến giúp một tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/chuong-127.html.]
Đó là lý do tại nàng cùng Chu Chiêu Hoàn.
Anan
Nếu nàng động tay thì dược tính của đống dược liệu mới thể phát huy đến mức tối đa, nếu là dược liệu giải độc, sức khỏe của Xương Vương cũng sẽ hồi phục nhanh chóng hơn.
“Cuối cùng là cỏ Phòng Phong...” Đứa trẻ từng học chữ cẩn thận xem lời dặn dò của thầy thuốc và so sánh từng thứ một, Yến Thu Xuân theo lời , đem loại dược liệu tên Phòng Phong bỏ thêm trong nồi.
Sau đó đậy nắp đặt lên bếp đun cho đến khi thuốc chín là .
Thuốc chuẩn xong, tiếp theo là bánh đường.
Món cách đơn giản, thêm nước sôi bột mì, khuấy đều cho đến khi bột nhừ vớt nhào thành bột mịn, bước nhào bột đương nhiên Yến Thu Xuân tay , khi nhào bột xong thì cắt thành từng miếng nhỏ.
Nhân bánh là đường trắng hoặc đường nâu, trộn thêm với một ít bột năng bao tròn như cách bánh bao.
Bởi vì Chu Chiêu Hoàn mới bảy tuổi, nhỏ tay cũng nhỏ, nên lượng bột mà Yến Thu Xuân phân đưa cho đều nhỏ, khi nặn bột xong, miếng bánh vẻ chỉ bằng nửa lòng bàn tay.
Bước tiếp theo sẽ là do Yến Thu Xuân đích , điều vì để đợi thuốc sôi, nên bọn họ bắt đầu ngay.
Đến khi thuốc gần nấu chín, họ mới bắt đầu công đoạn cuối cùng, chiên bánh đường chuẩn trong chảo cho đến khi bánh vàng đều hai mặt, phần giữa bánh phồng lên là thành.
Đến bước là thể đổ thuốc ngoài bát, trong bếp lúc tràn ngập mùi thuốc đắng chát, chỉ ngửi thôi cảm thấy môi lưỡi đắng nghét, ít cung nhân việc gì cũng lén lút lui đến vị trí thoáng gió để hít thở.
Chu Chiêu Hoàn cũng ngửi , lè lưỡi, đôi mắt to tròn tràn đầy đồng cảm với cha , uống thuốc đắng đến như thật sự là quá khổ sở .
Cũng may một chiếc bánh ngọt với nhiều đường bên trong, chắc chắn thể khiến cho ngọt đến nỗi ngửi vị đắng nữa.
*
Bên trong phòng.
Nam nhân tái nhợt nửa giường, lưng tựa tường nhẹ giọng : “Đệ chắc chắn Tống gia từng tiếp xúc qua với lão Lục?”
“ .” Nam tử một y phục quan phủ uể oải dựa giường, tư thế nhàn nhã như ở nhà, nhẹ giọng : “Không cần lo lắng, chuyện quan trọng.”