Uyển Nhi mỉm , đưa trái dâu tây đỏ mọng miệng , thích thú thưởng thức từng miếng nhỏ. Đôi mắt hạnh to tròn cong cong tựa vầng trăng khuyết, chớp chớp Yến Thu Xuân mà : "Ngon quá! A Xuân tỷ tỷ gì cũng tuyệt hảo, ngay cả dâu tây cũng ngon đến lạ lùng!"
Yến Thu Xuân khẽ xoa mái tóc con của cô bé: "Ngon thì cứ ăn nhiều một chút, là hái mang về cho nãi nãi và nương của nữa ."
Ở Tiêu gia từng thiếu những loại hoa quả quý hiếm, song tự tay hái lượm mang một ý vị khác hẳn với thứ khác ban tặng.
Uyển Nhi ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ!"
Sau khi ăn hết trái dâu trong tay, nàng liền vui vẻ tiến vườn hái tiếp.
Yến Thu Xuân cảm thấy lười biếng, một hồi cũng mỏi chân nên đành tìm một chiếc ghế đá an tọa, ngắm bọn trẻ chơi đùa.
Bọn trẻ đều nha , ma ma theo hầu cận kề trông nom, vốn dĩ chẳng cần nàng bận tâm.
Gà Mái Leo Núi
Cứ thế qua bao nhiêu vòng, đám tiểu nhi vẫn chơi đùa vô cùng thích thú. Uyển Nhi tính tình trầm lắng hơn, vài lượt thấm mệt, bèn chạy đến lều cỏ nghỉ chân.
Phó Minh Vãn cũng đích bưng một khay dâu tây đầy ắp tiến về phía tiểu tỷ của , gương mặt tú lệ ửng hồng, lấm tấm mồ hôi. Nha đang quạt hầu các nàng, Yến Thu Xuân kế bên cũng hưởng chút gió mát, thoải mái đến nỗi nàng suýt .
bỗng tiếng từ bên cạnh vang lên, kéo nàng khỏi cơn buồn ngủ: "Hương Quân, thể cho chúng xin ít dâu tây mang về ? Ta mang về cho phụ và mẫu cùng thưởng thức."
Yến Thu Xuân nhiệt tình vô hạn, đương nhiên là chút chần chừ mà đồng ý.
"Đa tạ Hương Quân." Phó Minh Vãn cảm kích vô vàn, liền gỡ chiếc hầu bao bên hông , trân trọng đưa tới: "Xin Hương Quân hãy nhận lấy chút lòng thành ."
Yến Thu Xuân nhận lấy chiếc hầu bao nặng trĩu trong tay, nàng chợt nhớ đến chiếc túi Tiêu Hoài Thanh tặng mấy hôm , song cái nhỏ hơn nhiều. Nàng nhận lấy xong, sang sảng: "Phó tiểu thư quả là quá khách sáo ."
Hồng Sở Phúc vốn trầm tĩnh hơn, thấy cũng vội vàng đưa hầu bao của tới.
Yến Thu Xuân chỉ nhận một chiếc hầu bao là đủ, nàng bèn từ chối, dịu giọng : "Hai vị cô nương hãy nghỉ ngơi thêm đôi chút . Phía phòng bếp chuẩn bữa trưa, nếu cảm thấy đói bụng, chúng thể cùng sang dùng bữa. Dùng bữa xong, thời gian vẫn còn sớm, chúng thể vui chơi thêm chút nữa. Hai vị thấy những trái dưa hấu bên cạnh ? Sáng sớm nay mới hái về, đặt trong hầm băng lạnh buốt, chắc chắn dưa sẽ ngon ngọt vô cùng!"
Cả hai mỉm gật đầu, Phó Minh Vãn ánh mắt ngưỡng mộ, cất lời: "Hương Quân ở đây thật là an nhàn tự tại bao!"
Đến đây cùng thưởng thức sản vật, tự tay vun trồng, mỗi mùa trồng những loại quả khác . Một bên là vườn dâu tây đỏ mọng, kế bên là đào sai trĩu, dưa hấu thì quả nào quả nấy đều to tròn, ắt hẳn ngọt lịm.
Phía nữa là một vườn nho xanh mướt! Chỉ vài tháng nữa thôi là sẽ thưởng thức những chùm nho căng mọng.
Trước đó khi ngang qua, nàng còn thấy cả khu chăn nuôi gà, vịt, cá, cả vườn rau xanh mướt, từng luống rau tươi non như gột rửa bằng sương sớm, tựa một bức họa vườn tược . Nếu ở đây, ắt hẳn sẽ là một niềm vui gì sánh bằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-296.html.]
Hồng Sở Phúc gật đầu liên tục, khẽ khàng cất lời: "Sau , cũng nhất định xây dựng một thôn trang như thế mới !"
Yến Thu Xuân bật khanh khách: "Nếu hai vị cô nương ưa thích nơi , cứ việc thường xuyên ghé thăm. Trang viên của rộng rãi, luôn phòng riêng để tiếp đãi khách quý. Nữ quyến thể nghỉ ở sát vách phòng , còn nam nhân thì sẽ sắp xếp ở khu vực bên ngoài. Đương nhiên, hiện tại vẫn vị khách nào khác, nếu hai vị ngại, thể lưu đây vài ngày."
Lòng Hồng Sở Phúc khẽ rung động, hiển nhiên là nảy ý định gì đó.
Phó Minh Vãn cạnh cũng khỏi xiêu lòng, vài khắc suy tư, gương mặt nhỏ liền lộ vẻ hưng phấn, thúc giục nàng hỏi: "Chẳng tỷ còn than phụ tỷ tính tình nóng nảy, gặp mặt ư? Hay là tỷ cứ ở đây vài hôm , để ông sốt ruột một phen xem !"
Hồng Sở Phúc , quả nhiên càng thêm d.a.o động trong lòng.
Phó Minh Vãn ở bên cạnh còn tiếp lời: "Ta sẽ ở cùng tỷ! Ta cũng thích nơi , thật về chút nào. Ngày nào phụ và mẫu cũng giục thành , quả là phiền phức vô cùng!"
Bằng hữu ở , Hồng Sở Phúc chẳng chút do dự nữa, khẽ ngượng ngùng liếc Yến Thu Xuân: "Hương Quân, dừng chân mấy hôm chăng?"
"Ấy là điều tất nhiên!" Yến Thu Xuân vội gật đầu: "Nếu hai vị bằng lòng, sẽ sai sửa soạn phòng ốc. Chỉ e thôn trang đơn sơ, điều kiện chẳng thể sánh bằng phủ của hai vị, mong hai vị chớ nên chê bai mà chuẩn sẵn tâm thế."
"Được, ." Phó Minh Vãn vội vã đáp lời.
Vậy là khi Yến Thu Xuân đưa các tiểu hài tử trở về dùng bữa trưa, thưởng thức dưa hấu ngọt lịm, bán ít hàng hóa tồn đọng. Lúc tiễn biệt các tiểu khách nhân về, hai tiểu hài tử Phó Khiêm và Hồng Vinh kinh ngạc tỷ tỷ chẳng hề lên xe ngựa: "Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ hồi phủ ?"
Phó Minh Vãn khẽ lắc đầu: "Ta sẽ chẳng về !"
Hồng Sở Phúc cũng mỉm gật đầu: "Phải, các hãy về ."
Phó Khiêm và Hồng Vinh: "!!!"
Tiêu ! Ra ngoài dạo chơi một phen mất tỷ tỷ ư?! Hồi phủ liệu phụ trách phạt chăng?
Chẳng mấy chốc thu hút hai vị khách quý nguyện ý dừng chân.
Yến Thu Xuân vô cùng phấn khởi, tiễn biệt các tiểu khách nhân xong, thấy sắc trời gần tối, nàng liền giúp thu xếp cho khách mới, đó vội vã bếp chuẩn bữa tối.
Điều cốt yếu là khiến hai vị khách quý dùng bữa ngon miệng, uống thỏa thích, như mới mong lôi kéo thêm nhiều ghé thăm hơn nữa!
Vậy món gì đây?